
i nhiều năm a!
Lúc ấy, Hoàn Nhan Minh Nguyệt vì đứa bé trong bụng mà chuẩn bị rất nhiều y phục, nếu không phải xảy ra chuyện Nhạn Đãng Sơn, Mộ Dung Thất Thất nhất định sẽ được ở bên cạnh họ mà lớn lên, được Hoàn Nhan Minh Nguyệt và Phượng Tà coi như bảo bối nựng trên tay, cẩn thận che chở…..
“Minh Nguyệt, Thất Thất rất tốt! Thật sự! Nữ nhi của chúng ta, so với chúng ta tưởng tượng còn kiên cường lạc quan, bao dung hơn! Đừng quên, con bé là nữ nhi của ta và nàng a!” Phượng Tà liên tục an ủi, làm cho Hoàn Nhan Minh Nguyệt thoải mái, thả lỏng tinh thần.
Đang lúc ấy thì, Mộ Dung Thất Thất và Phượng Thương đi tới địa cung.
Khi thấy Hoàn Nhan Minh Nguyệt trước mắt, Mộ Dung Thất Thất ngây ngẩn cả người. Ban đầu, Hoàn Nhan Minh Nguyệt nằm, nàng chỉ cảm thấy mình cùng người mẹ này có ba bảy phần tương tự. Song hôm nay, Hoàn Nhan Minh Nguyệt tỉnh lại, cả người cứ như vậy đứng trước mặt nàng, Mộ Dung Thất Thất lúc này mới phát hiện, trừ cặp mắt kia lớn lên giống Phượng Tà, còn lại nàng giống Hoàn Nhan Minh Nguyệt càng nhiều hơn.
“Thất Thất….” Hoàn Nhan Minh Nguyệt từng bước từng bước đi tới chỗ Mộ Dung Thất Thất, đúng vậy, đây chính là nữ nhi của nàng và Phượng Tà. Không nói cái khác, chỉ nhìn ngũ quan, cũng biết hài tử này là nữ nhi của nàng, “Thất Thất, mẹ đây a!”
Hoàn Nhan Minh Nguyệt đứng ở trước mặt Mộ Dung Thất Thất, cẩn thận cao thấp đánh giá Mộ Dung Thất Thất, giống như Phượng Tà nói, Mộ Dung Thất Thất vô cùng giống nàng khi còn thiếu nữ, cơ hồ giống nhau như đúc, đây chính là con gái của nàng! Hoàn Nhan Minh Nguyệt kích động không thôi.
“Mẹ ——.” Mộ Dung Thất Thất chưa từng được cảm nhận tình yêu của cha mẹ, lúc này thấy Hoàn Nhan Minh Nguyệt lệ nóng quanh tròng nhìn mình, khiến khối băng ẩn sâu trong nội tâm nàng dần dần tan chảy, “Mẹ!”
“Thất Thất!” Mặc dù Hoàn Nhan Minh Nguyệt vô cùng mong đợi có thể nghe được từ trong miệng Mộ Dung Thất Thất gọi một tiếng “mẹ”, nhưng trong lòng nàng vẫn còn chút hoảng sợ. Dù sao, Mộ Dung Thất Thất cũng chưa từng chung đụng cùng nàng, nàng một ngày cũng chưa từng chăm sóc qua đứa con gái này.
Hoàn Nhan Minh Nguyệt vốn đã chuẩn bị tốt tinh thần rằng Mộ Dung Thất Thất sẽ không chịu gọi nàng, còn nghĩ sẽ kiên trì vân vân…. đi bù đắp tình thương của mẫu thân cho Mộ Dung Thất Thất, không ngờ con bé thế nhưng trực tiếp gọi một tiếng “mẹ” ra miệng như thế.
“Mẹ!”
“Thất Thất!” Nước mắt Hoàn Nhan Minh Nguyệt ào ào rơi xuống, cho dù vừa rồi đối mặt Phượng Tà, nàng cũng không kích động đến thế này. Bây giờ, Mộ Dung Thất Thất đem tất cả tình cảm nội tâm của nàng toàn bộ mở ra, tất cả tâm tình cuồn cuộn như nước lũ, trút hết ra ngoài.
Trong nhà, Hoàn Nhan Minh Nguyệt ôm Mộ Dung Thất Thất, mở miệng một câu “bảo bối của ta”, mẹ con nhận nhau, tình cảnh vô cùng cảm động.
Qua một lúc lâu, cảm xúc của Hoàn Nhan Minh Nguyệt mới bình phục lại, “Con đã lớn như vậy rồi! Thật tốt!” Hoàn Nhan Minh Nguyệt ôm đầu Mộ Dung Thất Thất, trong mắt tràn đầy tình yêu của mẹ.
Ban đầu, Lý Thu Thủy giả mạo mẫu thân của Mộ Dung Thất Thất, ở trước khi nàng xuất giá gặp lại, đêm hôm đó, cho dù Lý Thu Thủy ngụy trang khá hơn nữa, ánh mắt của bà cũng không lừa được người. Trong mắt Lý Thu Thủy không có nét từ ái như vậy, loại huyết mạch thân tình và yêu mến này, là người ngoài vĩnh viễn không thể thay thế.
Trong lòng Mộ Dung Thất Thất có chút kích động, nàng có phụ thân, còn có mẫu thân, đây là chuyện kiếp trước nàng chỉ có thể nghĩ nhưng không thể làm. Hai mẹ con hàn huyên một lúc lâu, trực tiếp bỏ qua Phượng Thương và Phượng Tà bên cạnh.
Chờ thật lâu, Hoàn Nhan Minh Nguyệt mới chú ý tới Phượng Thương. Chuyện tình của Phượng Thương và Mộ Dung Thất Thất, Hoàn Nhan Minh Nguyệt đã từ chỗ Phượng Tà mà biết rồi. Đối với con rể Phượng Thương này, nàng rất hài lòng, “Thương nhi, con trưởng thành rồi—-“
“Mẹ!” Phượng Thương cung kính đi về phía trước hành lễ, đối với Hoàn Nhan Minh Nguyệt đã một tay nuôi lớn mình, Phượng Thương vô cùng tôn kính. Hiện tại Hoàn Nhan Minh Nguyệt có thể tỉnh lại, mặc dù ngoài mặt Phượng Thương không có biểu lộ quá nhiều cảm xúc, nhưng kích động cùng mừng rỡ trong lòng cũng là khó diễn tả bằng lời.
“Ha ha, ta còn tưởng Thương nhi sẽ gọi ta một tiếng nhạc mẫu chứ?”
Bình ổn tâm tình, Hoàn Nhan Minh Nguyệt lại bắt đầu cười đùa với Phượng Thương. Nàng vừa nói như vậy, Phượng Thương lúc này liền vén vạt áo quỳ xuống, hướng phía Hoàn Nhan Minh Nguyệt dập đầu ba cái, “Nhạc mẫu đại nhân ở trên, xin nhận tiểu tế một lạy!”
“Phì—-“ hành động của Phượng Thương chọc cho Hoàn Nhan Minh Nguyệt phì cười một tiếng, nàng chẳng qua chỉ nói giỡn, Phượng Thương lại thật thà như vậy, xem ra hắn là thật lòng với con gái mình.
“Thương nhi, đứng lên đi!” Hoàn Nhan Minh Nguyệt tự mình tiến lên đỡ Phượng Thương dậy, “Đem Thất Thất giao cho con, ta cũng yên tâm! Bất quá con phải đối xử thật tốt với con gái của ta, không cho phép bắt nạt nó!”
“Con nào dám, bình thường toàn là nàng bắt nạt con đó!”
Khó được Phượng Thương dí dỏm, Mộ Dung Thất Thất đỏ mặt, đấm nhẹ hắn một cái. Thấy tiểu nữ nhi tình cảm tố