
i xanh xinh đẹp của cô, trên xương quai xanh còn có một cái ấn ký màu hồng, Dương Kiền hài lòng nhìn kiệt tác của mình.
Ngón tay thon dài của Dương Kiền nhẹ nhàng lướt qua xương quai xanh của
cô, rồi sau đó cởi từng chiếc nút áo sơ mi ra. Nhân viên bán hàng hỏi
size nội y, mặc dù anh cũng biết kích thước, nhưng không biết kích cỡ
của cô tương ứng với size gì, anh bị người ta hỏi nhưng lại không biết
nên cảm thấy không được tốt lắm, cho nên anh cho rằng bản thân phải chăm chỉ học tập mới được.
Thẩm Kiều dần tỉnh lại, mơ hồ thấy ở bên cạnh có một bóng dáng, sau khi
tỉnh táo một chút phát hiện người này đang cởi quần áo của cô ra, lần
này Thẩm Kiều đã hoàn toàn tỉnh táo, chặn ngang giữ anh lại tay: "Anh
đang làm gì đó?"
Dương Kiền mím môi quay về phía cô rồi cười: "Nhìn một chút."
"Nhìn gì?" Sao cứ nhìn vào chỗ không nên nhìn? Cô cũng không phải người ngu.
Dương Kiền giãy khỏi tay của cô, cầm ngược lại, cười có phần bất đắc dĩ: "Em chỉ nói mua nội y, tại sao không nói phải mua size như thế nào?"
Thẩm Kiều suy nghĩ một chút, hình như cô thật sự chưa nói, lúc ấy chỉ muốn anh rời đi cho nhanh. . . . . .
"Vậy làm sao bây giờ?" Thẩm Kiều hỏi.
Dương Kiền nhún nhún vai nói: "Nhân viên bán hàng hỏi size áo, anh không biết, nên chỉ có thể khoa tay múa chân miêu tả, " nói xong, anh nâng
hai cánh tay lên, vòng lại, làm ra tư thế ôm, "Anh nói, có lẽ kích thước như thế này."
Thẩm Kiều: ". . . . . ."
Dương Kiền vây cô vào trong ngực, tựa như đang xác nhận, lầm bầm: "Ừ, đúng rồi."
Anh vừa ôm xong, liền không muốn buông tay, Thẩm Kiều phí bao nhiêu sức mới đẩy anh ra được.
"Sau đó cô ấy lại hỏi, cup gì?" Dương Kiền nhếch nhếch khóe miệng, nụ
cười có chút yêu mị, ngón tay xẹt qua làn da mượt mà của cô, dán sát vào môi của cô rồi cười nói: "Thì ra cái bọc lấy cái này gọi là cup, chẳng
lẽ do nó giống cái ly? (1) Cái ly chứa nước, cái này chứa sữa, có lẽ ý
muốn nói mấy cái này chính là thứ đựng đồ ăn ."
(1): Cái ly trong tiếng anh nói là Cup (cái này chắc ai cũng biết rồi
nhưng cứ nói cho rõ). Như các bạn cũng biết, áo ngực thường được đánh số theo size vòng ngực dưới và số đo cúp ngực. Ví dụ như bra của bạn có số đo là 34D, tương đương với size vòng ngực dưới của bạn là 34, và size
cúp ngực là D.
Thẩm Kiều cắn môi kìm nén phản ứng của thân thể, ra sức đập cho anh một nhát, "Anh có thể nghiêm chỉnh một chút hay không?"
Dương Kiền che ngực, đau đớn nhíu mày, nhưng Thẩm Kiều không có ý muốn
an ủi anh, vì vậy anh hắng giọng một cái rồi nói tiếp: "Cũng không biết
cup là cái gì, chỉ có thể nói đại khái chính là như vậy, " nói xong, anh giơ tay phải lên, khum lại rồi khoa tay múa chân, sau đó thuận thế nhấn vào ngực cô, lại còn gật đầu cảm thán: "Ừ, đúng là lớn như vậy nè."
"Dương Kiền! Tên lưu manh này!" Thẩm Kiều nổi giận, tức giận đẩy bàn tay không an phận của anh ra. Anh mô phỏng với nhân viên bán hàng như vậy
ư? Mặt mũi đâu rồi? Anh không biết xấu hổ, nhưng cô vẫn biết! Thẩm Kiều
muốn cầm con gấu lên để đập anh, nhưng nó thực sự nặng quá.
Dương Kiền vội vàng ấn chặt tay của cô, ôm cô, chân chó giải thích: "Được rồi, được rồi, anh lừa em đó."
"Thật không?"
Dương Kiền liên tục gật đầu không ngừng nghỉ, "Anh làm gì có thời gian
rảnh rỗi để dây dưa, vì vậy bảo nhân viên bán hàng lấy size một bộ."
Thẩm Kiều nghe vậy híp mắt lại: "Lại lừa em hả?"
"Lần này là thật." Dương Kiền ra vẻ nghiêm trang nói, rồi đưa túi giấy ở bên cạnh cho cô.
Thẩm Kiều nhìn mấy món đồ ở trong túi, tưởng tượng ra cảnh Dương Kiền
vung tay lên nói: "Mỗi size lấy cho gia một bộ", khi đó, nhân viên bán
hàng sẽ có vẻ mặt như thế nào nhỉ? Chắc chắn sẽ cho rằng vị bại gia này
đang bao dưỡng một đống oanh oanh yến yến đây!
Thẩm Kiều ngước mắt hung hăng lườm anh một cái, cầm túi giấy ra vẻ muốn
đứng dậy, Dương Kiền cướp lấy túi giấy trước một bước, đồng thời cúi
người đè lên cô, thanh âm vừa vui vẻ vừa gợi cảm: "Em mặc như thế này
thật là đẹp, về sau khi ở nhà thì em lại mặc nó nhé, có được hay không?"
Thẩm Kiều nhìn anh ở khoảng cách gần, ham muốn hiện lên rõ ràng trong
đôi mắt anh, bàn tay anh cũng không an phận đã chạy tới bắp đùi của cô,
bàn tay bởi vì năm xưa phải huấn luyện nên xuất hiện một vài vết chai,
có chút thô ráp cọ vào da của cô, cô cũng giống như bị lửa thiêu đốt
càng ngày càng nóng.
Anh ngắm nhìn bộ ngực như ẩn như hiện của cô, chậm rãi cúi đầu, rồi vội vàng ngậm chặt, mút thật mạnh.
Thẩm Kiều cảm thụ được thân thể khó chịu mang tới cảm giác khác thường,
chân mày nhăn lại, khẽ rên thành tiếng. Cô nằm phía dưới người anh đã
hóa thành một dòng nước mùa xuân, không hề có hơi sức để phản kháng.
Dương Kiền đột nhiên ra sức ôm cô lên, để cô tách hai chân ra rồi ngồi
trên người mình, lửa nóng của anh đã sớm nóng bỏng cứng rắn, đứng thẳng
tiến vào thân thể của cô, còn đâm thật sâu vào khối thịt mềm mại nhất
của cô. Bởi vì sáng sớm vừa mới bị dày vò, nơi đó bị anh ngang ngược va
chạm gần như ứ máu, lần này chợt bị đánh thẳng vào, khiến Thẩm Kiều
không hề chuẩn bị bỗng thét chói tai.
Cô ôm chặt anh, cả