Quân Sủng

Quân Sủng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322942

Bình chọn: 8.00/10/294 lượt.

Tín ngưỡng kiên trì bao nhiêu năm nay đột nhiên sụp đổ, Bùi Văn Văn

khóc không kềm chế được, sợ hãi trong lòng ngược lại giảm đi nhiều lắm.

Sau này cô ta sẽ không thích anh nữa, chẳng qua là một người đàn ông

mà thôi. Đàn ông trên đời này thiếu gì, cô ta sẽ không cố chấp treo cổ

trên một cái cây nữa.

Bùi Văn Văn đứng lên, nước mắt mờ mịt nhìn hướng Lục Diệp biến mất.

Cô ta thật sự nghĩ thông suốt rồi, sẽ không cố chấp nữa, từ nay về sau

cũng sẽ không tùy hứng nữa. Cô ta không biết mình có sửa được những tính xấu kia không nhưng cô ta sẽ nỗ lực.

Cô ta là con gái nhà họ Bùi, không thể làm ba mẹ và anh trai mất mặt

được! Chỉ là, chuyện cô ta đã làm sai trước đó, cô ta thật sự hối hận,

cho dù Vân Thường không chấp nhận cũng thế, cô ta vẫn muốn xin lỗi.

“Cô ta có làm gì em không?” Vừa vào phòng Lục Diệp đã vội vàng cởi

quần áo Vân Thường ra, sợ Bùi Văn Văn động tay động chân trên người cô.

Anh làm Vân Thường dở khóc dở cười, vừa vặn vẹo người cự tuyệt vừa

đẩy anh ra “Không có thật mà.” Cô đâu phải bánh bao, im lặng mặc người

ta ăn hiếp chứ! Thật là!

“Thật chứ?” Thiếu tá Lục lo muốn chết luôn.

Vân Thường gật đầu, lòng vừa ngọt ngào vừa chua xót, nhón chân hôn lên môi anh “Thật đó.”

Không đợi anh nói chuyện liền chủ động dán môi lên, giọng mềm mại, kèm theo dụ hoặc chết người “Muốn hôn tiếp không?”

Nói chơi! Muốn! Sao không muốn chứ! Hiếm khi vợ chủ động dâng lên tận miệng cơ mà! Thiếu tá Lục giữ gáy Vân Thường, cúi đầu, bắt lấy môi Vân

Thường.

Ánh trăng lặng lẽ lẻn qua khe cửa sổ chưa đóng kính vào phòng, chiếu

trên người hai người đang thân mật ôm nhau, vừa vặn phụ họa cho tám chữ: ánh trăng trong vắt, người đẹp thành đôi.

Lễ 1 – 5 không tính lớn cũng không tính nhỏ. Nhà thượng tướng Lục

thỉnh thoảng lại có người tới thăm nhưng mấy chuyện này đều do Lục phu

nhân lo liệu, Vân Thường và Lục Diệp không cần ra mặt.

Chẳng mấy khi hai người có cơ hội đi chung với nhau, kiểu gì Lục phu nhân cũng không để chuyện khác cản trở họ.

Vân Thường mặc đồ sửa soạn xong xuôi, quay đầu phát hiện Lục Diệp còn ở trần ngồi trên giường, nhìn mình thâm trầm, không biết đang nghĩ cái

gì.

Cô mở tủ áo, lấy bộ âu phục tối hôm kia người làm đã ủi sẵn ra đưa đến gần giường, giục anh “Mặc đồ đi anh!”

Lục Diệp nhíu mày không nói. Cô mặc bộ váy trễ ngực màu bạc hà, tóc

dài đen nhánh mềm mại xõa xuống vai, phía trước không để mái, lộ vầng

trán đầy đặn nhẵn nhụi, làm đôi mắt hạnh xinh đẹp càng thêm đen nhánh

long lanh.

Thiết kế trễ ngực vừa vặn phô bày bầu ngực đầy đặn của cô, hơi cúi thắt lưng là có thể nhìn thấy khe ngực như ẩn như hiện.

Lại còn vòng eo mảnh mai ôm không hết một vòng tay cùng với bắp chân

trắng trẻo nữa chứ, bộ váy này quả thật đã làm nổi bật hết ưu điểm trên

người cô!

Thiếu tá Lục nhìn mà tim đập như trống, đồng thời cũng có chút mất

hứng. Không phải chỉ họp mặt bạn học vớ vẩn thôi sao? Làm gì phải ăn bận long trọng như thế? Chẳng phải không công cho người khác ăn lời à!

Tư duy của thiếu tá Lục đặc biệt vô cùng, không giống đàn ông bình

thường. Người ta đều hi vọng vợ mình ăn vận xinh xinh đẹp đẹp, dẫn ra

ngoài tha hồ thể diện! Nhưng lúc này thiếu tá Lục lại hận không thể lột

cái váy trên người Vân Thường ra, để cô đổi một bộ đồ bình thường! Đây

là vợ anh! Để một mình anh nhìn là được rồi!

Thấy nửa ngày anh không nhúc nhích, Vân Thường cũng không giận, thò

tay cầm áo sơ mi trên giường phủ lên vai anh, dịu dàng: “Dang tay ra

anh.”

Thiếu tá Lục nghĩ nghĩ, làm theo. Lớn như thế rồi còn để người ta hầu hạ mặc quần áo, mất mặt!

Vân Thường ngồi xổm xuống, gài từng nút áo sơ mi cho anh, bấy giờ mới đứng thẳng dậy “Cà vạt anh tự thắt đi, em không biết làm.”

Thật ra theo Vân Thường thấy, Lục Diệp không cần mặc âu phục. Dáng

anh rất đẹp, vai rộng mông hẹp, cơ bắp rắn chắc, mặc gì cũng đẹp cả.

Nhưng không biết anh chàng nổi cơn gì, từ hôm qua cứ ầm ỹ đòi mặc đồ

tây.

Lục Diệp gật đầu, tóm lại là hoàn hồn, bắt đầu mặc áo xỏ quần, có điều ánh mắt kia, nhìn sao cũng thấy không tình nguyện.

Vân Thường không để ý, tưởng anh bực bội vì dậy sớm, chờ anh mặc xong liền kéo anh xuống lầu ăn sáng.

Lục phu nhân và thượng tướng Lục đều có thói quen dậy sớm. Lúc hai

người xuống lầu thì ông bà đã ngồi sẵn bên bàn ăn, Vân Thường nhìn ngang ngó dọc, không thấy bóng Bùi Văn Văn đâu.

Lục phu nhân nhìn ra tâm tư cô, đẩy một cái bánh trứng vàng ruộm ngon lành tới trước mặt cô “Mới sáng sớm đã ầm ỹ đòi đi, mẹ kêu tài xế chở

cô ta đi rồi.”

Cứ vậy mà đi? Vân Thường và Lục Diệp kinh ngạc trao đổi ánh mắt, cứ

tưởng cô ta sẽ ở nhà họ một thời gian chứ, biện pháp hai người nghĩ còn

chưa áp dụng kia!

Xem ra cô ta đặc biệt tới xin lỗi thật, Vân Thường cắn một miếng bánh, lòng ngổn ngang.

Địa điểm họp mặt là một nhà hàng khá cao cấp trong thành phố. Lúc

nghe cái tên này, Vân Thường còn kinh ngạc mất một lúc, dù sao không có

thông báo nộp tiền, có lẽ là người nào đó trong khoa mời rồi, đúng là

hào phóng.

Nhà hàng này Lục Diệp rất quen thuộc. Anh và bọn Giản Viễn Đường tới

đây mấy lần, quen đường thu


XtGem Forum catalog