Polly po-cket
Quân Sủng

Quân Sủng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323625

Bình chọn: 8.00/10/362 lượt.

c Diệp hết cách với cô, chỉ có thể buông cô ra: “Động tác nhanh lên một chút, nếu không cơm sẽ nguội.”

Vân Thường vội vàng gật đầu, đứng lên liền đi ra ngoài phòng ngủ, bước chân mơ hồ còn mang theo một tia sốt ruột.

Lục Thiếu tá đi theo phía sau, thấy cô thật sự đến phòng tắm đánh răng rửa mặt, lúc này mới lại lần nữa trở về phòng ngủ.

Vân Thường đúng là đi rửa mặt, nhưng sau khi xong cô lại không trở về phòng ngủ, mà ngược lại đi đến phòng khách. Theo trí nhớ tối hôm qua mò tới ổ nhỏ của chó Samoyed, sờ sờ cái đầu nhỏ gầy của nó: “Đại Mao, Lục Diệp có cho em ăn điểm tâm hay không?”

Chó nhỏ Samoyed dùng đầu dụi dụi vào tay của cô, lòng của Vân Thường nhất thời mềm đến rối tinh rối mù, quỳ trên mặt đất thận trọng ôm Đại Mao vào trong ngực, vuốt vuốt bộ lông còn ngắn của nó: “Ngoan nha, chị sẽ nhanh chóng nuôi em thành béo mập.”

Nhắc tới cũng kỳ, chó nhỏ Samoyed vốn là không thân cận với con người, nhưng có lẽ là do Vân Thường nhặt nó về nhà, Đại Mao rất thân với Vân Thường, quả thật giống như là từ nhỏ đã được Vân Thường nuôi lớn.

“Vân Thường!” Vân Thường vừa định thả hạ Đại Mao xuống , liền nghe thấy bên tai truyền đến âm thanh trầm thấp của Lục Diệp, hình như còn mang theo một tia. . . . . . tức giận?

Vân Thường liền tranh thủ để Đại Mao xuống, từ dưới đất bò dậy, nhìn về hướng Lục Diệp lấy lòng cười: “Em định về phòng ngủ đây! Thật! Không lừa anh mà!”

Tuổi của cô vốn không lớn, cũng chỉ là bởi vì biến cố gia đình mà có vẻ thành thục cùng bình tĩnh. Sau khi gả cho Lục Diệp, cho tới bây giờ anh vẫn luôn cưng chiều cô, cũng làm cho sự đề phòng trong lòng Vân Thường từ từ tan rã. Ở trước mặt Lục Diệp tính tình cũng càng ngày càng tùy tiện.

Lục Diệp không nói lời nào, anh cứ nghĩ cô đã đi đâu, thì ra là đến xem chó! Chó này có cái gì đẹp mà nhìn chứ? Vừa gầy lại vừa xấu muốn chết! Hừ!

Lục Thiếu tá nhìn về phía Đại Mao hai tháng rưỡi, dấm chua trong lòng nổi lên, cố ý nghiêm mặt không nói lời nào.

Mặc dù Vân Thường không nhìn thấy, nhưng cũng biết anh đang tức giận. Chậm rì rì bước đến bên cạnh người ta, ngẩng đầu lên: “Em thật sự đi rửa mặt mà…, thật! Mới chỉ vừa sang đây xem Đại Mao thôi! Không tin anh xem!” Cô há miệng, đưa ra một hàng răng trắng: “Đã đánh răng rồi đúng không?”

Lục Thiếu tá nhíu mày, bày ra bộ dáng cao quý lãnh diễm: “Sạch sẽ chưa?”

“Đã sạch rồi!” Vân Thường liền vội vàng gật đầu.

“À.” Lục Thiếu tá nhả ra một âm đơn, bàn tay theo cánh tay Vân Thường chậm rãi đi lên, cuối cùng bưng lấy mặt của cô, trong mắt thoáng qua một tia khó hiểu: “Vậy để anh kiểm tra thử.”

A? Kiểm tra? Kiểm tra thế nào?

Lục Thiếu tá là một người chồng tốt, rất nhanh liền giúp Vân Thường giải đáp nghi vấn.

Vân Thường đỏ mặt, bấu víu cánh tay Lục Diệp, vất vả tiếp nhận nụ hôn sâu này. Mới dáng sớm liền biểu hiện kích tình như vậy làm gì chứ, thật là quá không biết xấu hổ rồi.

“Ăn cơm hay không, hả?” Môi Lục Thiếu tá còn đang dính vào trên môi Vân Thường, lời nói ra tựa như đang lẩm bẩm cùng tình nhân.

“Ăn. . . . . .” Vân Thường giống như một cô vợ nhỏ, bị Lục Thiếu tá “dọn dẹp” gọn gàng.

“Đi rửa tay!”

Đợi hai người vất vả ăn xong điểm tâm, lại cho Đại Mao ăn no. Vân Thường liền chuẩn bị đi ra ngoài mua xương sụn bò về cho Đại Mao “mài răng”, theo bác sĩ ở bệnh viện thú ý nói, như vậy không chỉ có thể bổ sung canxi, còn có thể rèn luyện bản năng cắn đồ vật của chó con.

Lục Diệp không cho cô đi, muốn tự mình xuống lầu dưới mua, thuận tiện mua thêm chút đồ ăn vặt cho Vân Thường, rồi mới trở về. Anh nghe nói bình thường phụ nữ cũng thích ăn chút gì đó, có lẽ Vân Thường cũng sẽ thích!

Trong nhà có thêm Đại Mao, náo nhiệt hơn nhiều, mặc dù Đại Mao không hoạt bát như những con chó con bình thường khác, nhưng cũng ngây thơ đáng yêu, cả ngày, lực chú ý của Vân Thường đều tập trung ở trên người nó, quả thật xem Đại Mao thành trẻ nhỏ để yêu thương rồi.

Lục Thiếu tá cảm thấy bị một con chó đoạt mất sự chú ý của vợ thật mất mặt, rất muốn ném con chó ốm tong ốm teo này ra ngoài, nhưng cuối cùng lại chỉ có thể bất lực im lặng.

Anh chưa bao giờ gặp qua dáng vẻ hoạt bát như vậy của Vân Thường, cùng sự hiểu chuyện, biết tha thứ lúc trước quả thật tưởng như hai người. Anh muốn thấy dáng vẻ vui vẻ của cô, dù anh rất muốn ở trong ba mươi ngày còn lại này có thể có được tất cả lực chú ý của cô.

Nhưng là, thời gian anh có thể tận tâm tận lực bồi Vân Thường, chỉ có 40 ngày này mà thôi, sau khi anh đi, một mình Vân Thường nhất định sẽ rất cô đơn, có con chó nhỏ này, tối thiểu có thể làm cho cô dễ chịu hơn chút.

Ăn xong cơm tối, hai người đi xuống lầu dưới tản bộ một lúc, rồi trở về tắm rửa đi ngủ. Mặc dù thời gian Lục Diệp làm việc và nghỉ ngơi không có quy luật, nhưng Vân Thường lại có thói quen ngủ sớm dậy sớm, Lục Diệp xuất thân là bộ đội đặc chủng, tự nhiên có điều chỉnh tùy lúc, đồng hồ sinh vật của hai người cũng không có gì xung đột.

“Lục Diệp.” Nằm ở trên giường, Vân Thường muốn nói lại thôi.

“Sao vậy?” Lục Diệp nghiêng người sang ôm lấy vai cô, nhiệt độ trên người Vân Thường hơi thấp, có anh ôm, buổi tối cô