
người Lục Diệp rất tốt, bắp thịt căng chặt tràn đầy sức mạnh, mặc dù cô nhìn không thấy, nhưng cũng đã sờ qua. Vào lúc này, trong giây lát chạm đến bắp thịt của anh, mặt nhất thời đỏ, trái tim cũng bắt đầu nhảy lên “thình thịch”.
Lục Diệp lại không chú ý tới dị trạng của Vân Thường, anh thả điện thoại xuống chiếc bàn ở đầu giường, đứng dậy mặc quần lót cùng quần cụt Vân Thường đã chuẩn bị sẵn, lúc này mới ngồi vào bên cạnh cô: “Lát nữa chúng ta ra ngoài một lát.”
Sao lại đột nhiên muốn ra ngoài? Vân Thường không hiểu: “Anh muốn mua gì à?”
Lục Diệp trầm mặc một chút: “Mua cho em một cái sim điện thoại mới, bỏ cái này đi.”
“Không cần!” Vân Thường vội vàng phản đối, trong sim điện thoại của cô còn rất nhiều tiền, tại sao phải bỏ chứ. Huống chi cô đang dùng tốt mà, tại sao phải đổi?
“Anh nói đổi thì đổi!” Lục Thiếu tá bỗng nhiên vứt bỏ nô tính, cứng rắn nói. Nghiêng đầu không nhìn Vân Thường, trên mặt là biểu tình không chịu thỏa hiệp.
A? Chuyện gì vậy chứ? Mặc dù giọng của Lục Diệp đầy mệnh lệnh, nhưng đối với Vân Thường mà nói lại không có lực uy hiếp gì, cũng không phải cô bị Lục Diệp làm hư rồi, mà là cô đã thăm dò tính khí Lục Diệp, biết anh sẽ không nổi giận vô cớ, cho nên liền nghĩ thành anh đang giận dỗi.
“Không muốn đổi, đang dùng tốt mà, bỗng nhiên đổi số điện thoại thật sự là quá phiền toái.” Vân Thường kéo lấy cánh tay Lục Diệp lắc lắc: “Có được hay không?”
Lục Thiếu tá chợt giống như là bị giẫm phải đuôi, đứng bật dậy khỏi giường: “Không được! Không được! Phải đổi! Đổi ngay bây giờ!”
Nói xong mới phát giác giọng điệu của mình có chút nóng vột, nhất thời thấp thỏm nhìn sắc mặt của Vân Thường, thấy Vân Thường trầm mặc không nói lời nào, trong lòng liền hối hận, há miệng vừa định nói xin lỗi, liền thấy Vân Thường chợt ngẩng đầu lên cười với anh, mày cong cong, ánh mắt trong trẻo: “Được, bây giờ đi đổi thôi.”
Cô cũng không biết tại sao Lục Diệp muốn cô phải đổi sim điện thoại, nhưng nếu anh muốn thay đổi, nhất định có lý do của anh. Về phần giọng điệu vừa rồi, hơi có chút vội vàng, đối với cô mà nói không hề có cái gì đáng phải quan tâm .
Nếu anh có ngàn tốt vạn được, thì sao cô còn phải rối rắm với một chút khuyết điểm nhỏ này chứ, khiến quan hệ đang dần ấm lên của hai người trở nên lạnh lẽo cứng ngắc.
Trong lòng, *”mức nước chênh lệch của lòng sông quá lớn so với mặt biển”, trong khoảng thời gian ngắn Lục Thiếu tá có chút sững sờ, sau khi trở lại bình thường, một tay nâng Vân Thường từ trên giường lên ôm thật chặt vào trong lòng, mặt dán lên mặt người ta không thả, khiến cho Vân Thường dở khóc dở cười.
*Ý là: suy nghĩ khác xa so với thực tế
Trong lòng Lục Thiếu tá kích động lắm, không phải anh muốn lớn tiếng với Vân Thường, mà thật sự là. . . . . . cảm thấy quá lúng túng. Thật vất vả mới tiêu diệt được một tình địch, anh đang hào hứng chuẩn bị kéo số điện thoại của đối phương vào danh sách đen, chợt phát hiện mình không biết làm!
Anh thế nhưng lại không biết! Làm nửa ngày cũng không biết! Cuối cùng dứt khoát không làm nữa, trực tiếp đổi sim điện thoại thôi, nhưng Vân Thường lại không chịu!
Lấy tính tình kỳ cục lại sĩ diện đó của Lục Thiếu tá, tất nhiên sẽ không nói cho Vân Thường anh không biết thiết lập danh sách đen, mà Vân Thường lại thông minh, Lục Thiếu tá chỉ sợ cô chợt phát hiện sự thật, cười nhạo anh, trong lòng vừa thẹn vừa cáu, nhất thời không trả lời được liền lớn tiếng với Vân Thường.
May mà cô hiểu, Lục Thiếu tá mặt dày cọ xát khuôn mặt trơn mượt của Vân Thường, thật may mắn!
Hai người xuống phố, cùng nhau đi mua sim điện thoại, lại gọi cho Lục phu nhân, nói cho bà biết số mới, sau đó liền nắm tay tản bộ ở trên đường.
Lục Diệp không có việc gì thì luôn thích mang theo Vân Thường đi tản bộ ở đây, anh biết mình còn phải về quân đội, cho nên cũng chỉ có thể dùng sự cố gắng lớn nhất, khiến Vân Thường tận lực quen thuộc với vùng phụ cận nhà bọn họ.
Đang lúc hai người sắp đi tới chung cư của mình, Vân Thường chợt nghe được một tiếng chó sủa non nớt. Lỗ tai của cô rất bén nhạy, cho dù là ở nơi đường xá đông đúc này, cũng không bị ảnh hưởng bao nhiêu.
“Chó nhỏ?” Vân Thường túm tay Lục Diệp, dẫn tới sự chú ý của anh, trên gương mặt đầy mồ hôi đều là hưng phấn: “Có phải có một con chó nhỏ hay không?”
Lục Diệp nhìn quanh một chút, quả nhiên nhìn thấy một con chó nhỏ gầy trơ cả xương ở cạnh cửa quán trà. Bộ lông trên người nó đã bẩn đến mức không nhìn ra màu sắc ban đầu, co rút thành một cục nho nhỏ, bộ dạng đáng thương nhìn về phía bọn anh, mặc dù có chút xấu xí, nhưng đôi mắt to lại đen bóng thanh nhuận, thật khiến người khác phải thương yêu.
“Chó lang thang.” Lục Diệp thu hồi tầm mắt từ trên người chó nhỏ, quay đầu lại nói với Vân Thường.
“Rất nhỏ phải không?” Âm thanh luôn luôn dịu dàng của Vân Thường hơi kích động: “Em chỉ nghe liền biết, nó nhất định là một con chó nhỏ! Nó màu gì vậy?”
Lục Diệp dừng một chút: “Không biết.”
Hả? Vân Thường ngẩng đầu không hiểu nhìn anh.
“Quá bẩn.”
“Vậy à!” Vân Thường có chút tiếc nuối cúi đầu, âm thanh nhỏ xuống, do dự mấy giây mới h