
h Thanh cười cười đối bọn Cẩn Hiên nói, nhưng
ngữ điệu vẫn là mang theo chột dạ cùng bất an.
“Quân….” Cẩn Hiên một phen đẩy Thánh Thanh ra, vọt tới bên người Ngạo Quân, đem nàng quay lại đây, đối mặt hắn,
thâm tình mà lại nhỏ nhẹ cẩn thận kêu, là trong mộng cũng được, là thật
cũng được hắn đều phải gắt gao bắt lấy, nếu thật là mộng sẽ không tỉnh
lại, nếu là thật kia ông trời thật sự tốt với hắn, rất chiếu cố. Vươn
tay khẽ vuốt dung nhan tuyệt mỹ làm cho hắn nhớ thương nửa năm, là chân
thật, là độ ấm, loại nhiệt độ cơ thể Quân.
“Vương gia thỉnh tự trọng.” Ngạo Quân nhẹ
đẩy tay Cẩn Hiên ra, lãnh đạm mà xa cách nói, hai hàng thanh lệ cũng
không chịu khống chế chảy xuống, rơi trên tay Cẩn Hiên.
“Quân, đến giờ phút này nàng còn muốn giấu diếm nữa, còn muốn tránh ta sao?” Cẩn Hiên đưa tay lau nước mắt trên
mặt Ngạo Quân, thanh âm khàn khàn nói, đôi mắt thâm thúy là nóng rực
thâm tình cùng nhu tình. Mặc kệ Quân là vì nguyên nhân gì mà vẫn không
cùng hắn tương nhận, hắn cũng không muốn lại làm cho Quân rời khỏi hắn.
“Ô ô…. Quân, ngươi như thế nào tàn nhẫn
như vậy? Ngươi không biết nửa năm qua ta chảy bao nhiêu nước mắt, tâm
đau bao nhiêu sao? Còn có Cẩn Hiên, ngươi có biết nửa năm này Cẩn Hiên
sống ra sao không? Ngươi như thế nào có thể trốn như vậy, làm cho chúng
ta ruột gan đứt từng khúc đâu? Ô ô…. Quân, ngươi rất xấu, ngươi như thế
nào có thể lừa gạt chúng ta đâu? Ô ô…. Bây giờ còn không nghĩ nhận thức
chúng ta nữa? Rất tàn nhẫn a…. ô ô….” Ngạo Tuyết mạnh bổ vào bên người
Ngạo Quân, ôm chặt lấy Ngạo Quân, chui đầu vào cần cổ nàng bên gào bên
trách cứ Ngạo Quân.
Tàn nhẫn? Nàng thật là rất tàn nhẫn sao? Nàng rốt cuộc nên làm như thế nào mới là đối họ tốt nhất đâu?
Ngạo Tuyết càng khóc lòng của nàng càng
loạn như ma, toàn bộ phòng yên lặng chỉ có tiếng khóc của Ngạo Tuyết,
Ngạo Quân cũng không nhúc nhích, ánh mắt trong lúc đó thật sâu suy yếu
cùng ủ rũ.
“Môn chủ, tùy tâm đi.” Nhìn đến Ngạo Quân
do dự cùng thống khổ, Thánh Thanh quỳ xuống trước mặt Ngạo Quân, hướng
đến vẻ mặt gian trá lưu hai hàng nước mắt thanh âm nghẹn ngào nói.
“Môn chủ tùy tâm.” Thánh Tử cũng như Thánh Thanh quỳ xuống nói, hé ra khuôn mặt oa nhi đầy nước mắt.
Môn chủ cùng Cẩn Vương yêu rất khỏ, bọn họ cũng biết, môn chủ có nguyện vọng duy nhất là cùng Cẩn vương cùng một
chỗ, nếu thật sự chính là ngày cuối cùng, khiến cho môn chủ hảo hảo mà
vượt qua một ngày này đi. Về phần môn chủ rời đi, Cẩn vương hội như thế
nào, bọn họ không suy nghĩ, cho dù nói bọn họ ích kỷ cũng tốt, bọn họ
thầm nghĩ làm cho môn chủ sống không uổng.
“Tùy tâm?” Ngạo Quân giống như mê mang,
giống như nan giải lẩm bẩm nói, ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Thánh Thanh,
Thánh Tử quỳ gối trước nàng, hai hang thanh lệ, trước mắt là tình cảnh
Tuyết cùng Cẩn Hiên, Gia Luật Ưng, Tuyết nói qua: tâm lựa chọn, Cẩn Hiên nói qua: Nàng nhất định là quân sư của ta, vương phi của ta, người ta
yêu nhất….
“Quân, ‘bắc phong lẫm, như kiếm sương,
tiêu tiêu hoàng hiệp bạn nhập mien, sắt sắt bi phong xuy chẩm tịch, ngọc y cựu noãn như tích, cố nhân tức dĩ bất phục tại. yến phân phi, tình do lại. trương lang phú quý ân nghĩa tuyệt, bất tác oanh oanh huyết lệ
thùy. Dục ý huy kiếm trảm tình ti, nại hà tương tư dĩ thành tai.’ Nàng
không nhận ta, có phải hay không đang trách ta lúc trước không nên hoài
nghi nàng? Có phải hay không đang trách ta nhưng lại hội trúng kế, Thành Vũ Doanh mà làm nàng thương tâm? Quân, ta lúc trước quả thật là vì quá
yêu nàng mới có thể….” Cẩn Hiên gắt gao nắm lấy tay Ngạo Quân, động tình mà tự trách nói, hắn duy nhất có thể nghĩ Quân không chịu cùng hắn
tương nhận chỉ có nguyên nhân đó.
Bộ dáng vội vàng kia làm cho Ngạo Quân tâm sinh không đành long, thế nhưng ông trời đã an định như thế, nàng lại
phủ nhân, thật là đối bọn họ quá mức tàn nhẫn đi. Thôi….
“Không, Cẩn Hiên, không phải, là ta không
tốt, lúc trước nếu ta đối với chàng có tin tưởng liền sẽ không trúng kế
Thành Vũ Doanh, liền sẽ không thành cục diện như hôm nay.” Ngạo Quân cầm lại tay Cẩn Hiên nhẹ lay lắc đầu nói. giờ khắc này thừa nhận long của
nàng vô cùng thoải mái, trong long có cái gì trở lại vị trí cũ. Là tâm
kiên định, tùy tâm sẽ làm theo trái tim một lần đi, khiến cho nàng ích
kỷ một lần đi.
“Quân, nàng rốt cục nhận thức ta, Quân, là ta không tốt, ha ha…. Quân của ta thật sự còn sống, thật sự….” Nghe
được thanh âm trong trẻo đặc hữu nhưng lạnh lùng kia, Cẩn Hiên lập tức
kích động không biết nên nói cái gì, khó có thể nói thành lời vui sướng
tràn đầy trong tim hắn, giờ khắc này hắn tâm bình yên, tâm hắn như sống
lại. Hắn nghĩ muốn cầm tay Quân, gắt gao ôm lấy Quân, nhưng…. Cái ôm kia lại bị Ngạo Tuyết cấp chiếm, hắn chi có thể đem tay Ngạo Quân nhanh nắm ở ngực, đôi mắt thâm thúy kích động doanh đầy nước, triển khai một cái
tươi cười mê đảo mọi người.
“Cẩn Hiên, là ta, ta còn sống.” Ngạo Quân
đôi mắt như nam châm thâm tình nhìn lại Cẩn Hiên, giơ lên một cái mị
hoặc tươi cười động tình nói, tay bị Cẩn Hiên nắm trên ngực, cảm thụ
được trái tim hữu lực