
Lam Mộ Duy , "Xin lỗi mọi người, người lớn đang ở nhà chờ chúng tôi về ăn cơm, cũng không làm phiền các vị rồi ! Chúng tôi xin phép đi
trước!"
D♡iễn đàn L♡ê quý Đ♡ôn.
"Được, hai người đi thong thả! Ân Ân, hôm nào chúng ta gặp lại!" Thấy bọn họ
phải đi, Diệp Tư Mẫn vội mở miệng phụ họa, hình như có chút không kịp
chờ đợi vẫy tay về phía bọn họ.
Bọn họ nán lại ở chỗ này một
phút, có người đau lòng một phút, mà cô, nhất là không ưa bộ dáng Lam Mộ Duy tình cũ khó quên này, thật sự trêu chọc ghen tỵ của cô thật sâu.
Xe thể thao àu xanh ngọc biến mất rất nhanh từ trong tầm mắt, nhìn chiếc
xe đi xa như vậy, Lam Mộ Duy hít một hơi thật sâu không tự chủ nắm chặt
quả đấm, ngực tràn đầy một luồng khi nhảy lên nhảy xuống, đau đến mức
anh gần như có chút hít thở không thông.
Di●ễn đàn L●ê Quý Đ●ôn.
Nhìn anh một bộ dạng mất hồn mất vía, đáy mắt Diệp Tư Mẫn nhanh chóng thu
lại một chút oán hận chợt lóe lên này, đưa tay khoác ở cánh tay Lam Mộ
Duy, "Mộ Duy, chúng ta đi thôi, tất cả mọi người đói bụng!"
Bừng tỉnh, Lam Mộ Duy liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh, khẽ gật đầu, không nói gì nhiều, xoay người đi về phía nhà để xe.
Trong xe yên tĩnh, Úc Tử Ân quay đầu liếc nhìn Đường Minh Lân sắc mặt chìm
lạnh, hài hước giật giật khóe miệng, "Thế nào, thỏa mãn lòng hư vinh của anh còn không hài lòng sao?"
"Như vậy cô cho rằng tôi thật sự nê vui mừng sao? !" Quay đầu, anh lạnh lùng liếc cô một cái, gương mặt
tuấn tú không còn dịu dàng vừa mới nữa, thật sự khiến cho cô hoài nghi
Đường Minh Lân thân sĩ lễ phép vừa mới có phải bị quỷ ám rồi hay không!
". . . . . ." Không thèm nói thêm nửa câu.
"Gần quan được ban lộc, cùng đi làm ở một công ty, cúi đầu không thấy ngẩng
đầu lại gặp, tôi xem người vui mừng hẳn là cô đi?" Giọng nói hài hước
vang lên ở trong không khí hít thở không thông, mơ hồ lộ ra một vị chua.
"Vậy ý của anh là muốn cho tôi từ chức sao? !" Không phải nghe không hiểu
giễu cợt của anh, Úc Tử Ân cười lạnh một tiếng, "Nếu như mà tôi thật từ
chức, vậy thì giấu đầu lòi đuôi rồi, đến lúc đó anh còn sợ tìm không ra
cớ nhục nhã tôi sao? Lam Mộ Duy ở Thụy Nhĩ mặc cho Phó tổng có liên quan gì với tôi, coi như cúi đầu không thấy ngẩng đầu lại gặp, tôi và anh ấy cũng không thể quay lại như ngày trước!"
Di‿ễn đ‿àn L‿ê Qu‿ý Đ‿ôn
". . . . . ." Bị một câu nói của cô chặn phải gần chết, anh hài hước hừ lạnh một tiếng, đôi tay không tự chủ nắm chặt tay lái.
Q quan tâm và để ý xa lạ khác thường như vậy, anh chưa bao giờ có, anh
thậm chí ghét chết ánh mắt của Lam Mộ Duy vừa mới nhìn cô, hận không
được cầm đao tử đánh chết nó!
Chỉ tiếc, đối phó với tình địch, anh còn khinh thường dùng loại thủ đoạn này.
Trở lại nhà họ Úc, Úc Tử Ân nói một tiếng với Úc Bảo Sơn đang bận rộn trong phòng bếp xong
liền quay đầu đi lên lầu, bỏ rơi người phía sau ở trong phòng khách.
Nhàn nhạt liếc nhìn bóng dáng của cô, Đường Minh Lân kéo nhẹ khóe miệng, anh cũng không muốn so đo cùng cô, tự mình cởi áo khoác vén tay áo lên sau
đó xoay người đi vào phòng bếp.
Quanh năm suốt tháng Úc Bảo Sơn
khó có được một lần ở nhà, nhưng đối với Úc Tử Ân thì cực kỳ thương yêu, mặc dù công việc của ông rất bận rộn nhưng mỗi tháng đều rút ra 2-3
ngày để tự mình xuống bếp nấu cơm cho con gái bảo bối.
Đối với
người cha giàu có mới nổi này của Úc Tử Ân, mặc dù Đường Minh Lân không
có cảm tình gì nhưng cũng không ghét bỏ, cũng vì đã trải lần khủng hoảng kinh tế trước cho nên Úc Bảo Sơn đã bớt phóng túng hơn, lần đầu tư lớn
cho một dự án vừa rồi quá nguy hiểm cũng đã nhận được sự giúp đỡ một ít
từ con rễ, nên đối với việc làm cứu công ty đó ông rất tán thưởng người
con rể này.
Có lẽ ông đã gả con gái bảo bối của mình vào đúng
chỗ, chỉ tiếc là quan hệ hôn nhân giữa hai đứa nó bây giờ lại trở thành
vật hy sinh cho lợi ích buôn bán, căn bản là không có hạnh phúc đúng
nghĩa.
"Cha, con tới giúp cha!" Bước vào căn phòng bếp to như
vậy, Đường Minh Lân nhìn thấy bóng dáng bận rộn của ông liền đưa tay ra
giúp bưng cái mâm.
"Ai nha, phòng bếp nặng mùi khói dầu, con ở
phòng khách chờ là được rồi, rất nhanh sẽ có cơm ăn mà!" Nghe được giọng nói của Đường Minh Lân, Úc Bảo Sơn quay đầu nhìn anh một cái, lại không thấy con gái bảo bối tới đây, nên hỏi: "Ân Ân đâu?"
Tay bưng cái mâm khẽ dừng một chút, anh ngẩng đầu cười nhìn về phía Úc Bảo Sơn, "Ân
Ân đã lên lầu nghỉ ngơi rồi ạ, gần đây cô ấy tương đối bận rộn nên cũng
không thể nào ngủ ngon, chuẩn bị cơm tối xong con sẽ đi lên gọi cô ấy
xuống."
Bộ dạng lấy cớ này dần dà cũng trở nên thuận miệng, coi
như mới vừa rồi hai người còn ở gây gổ, nhưng sau một khắc đối mặt với
vẻ thật thà tươi cười của Úc Bảo Sơn, anh cũng có thể coi như không có
chuyện gì xảy ra mà duy trì đoạn hôn nhân có tiếng không có miếng này.
"Gần đây cha thật sự quá bận rộn nên cũng không có thời gian chăm sóc nó,
mấy ngày trước cha có gặp nha đầu này ở Bắc Kinh, thấy nó gầy đi không
ít, thật làm cho người ta đau lòng. Tiểu Lân à, về sau trong sinh hoạt
con nhớ chú ý chăm sóc nó nhiều một chút, mặc dù tính khí của