
ống ăn sáng đi."
Có những thói quen không thay đổi được, tỷ như thói quen hay gắp thức ăn cho cô của Mục Lương Hòa, anh sẽ dùng muỗng quấy cho nguội bớt mới đưa sang cho cô. Diêm Nhuận Hoa nhìn một màn trước mặt, ánh mắt không thay đổi, chỉ cười, trong lòng ngầm hiểu.
Thanh Ninh ngồi xuống vị trí của mình, thấp thỏm lo lắng chỉ sợ Diêm Nhuận Hoa đem chuyện ngày hôm đó cô và Mạnh Kiết Nhiên gặp mặt nói cho Mục Lương Hòa biết. die»ndٿanl«equ»yd«onLúc đó Diêm Nhuận Hoa đã nhìn thấy Mạnh Kiết Nhiên hôn cô, một loại cảm giác bứt rứt sâu xa từ lòng bàn chân dâng lên, ngay cả tay cầm cái muỗng cũng vì thế mà run rẩy, thiếu chút nữa làm đổ sữa tươi Mục Lương Hòa rót cho cô.
"Trong người khó chịu hay sao?"
Mục Lương Hòa thấp giọng hỏi, bởi vì bị cảm mà giọng hơi nặng, tiếng nói càng thêm trầm thấp, từ tính.
"Không sao, có thể bị lạnh, ăn không thấy ngon thôi."
Mục Lương Hòa là người thô kệch, ở trong bộ đội cùng một đám đàn ông khô khan quen rồi, với lại có rất ít cơ hội quan tâm chăm sóc đàn bà con gái, anh sờ sờ tay cô đã lạnh lẽo thấu xương, chân mày lập tức nhíu lại, vọt miệng quát : "Không muốn thân thể nữa hả, ăn sáng xong lên lầu mặc thêm áo vào."
Cô rút tay ra, nhìn bộ dạng muốn cười của Diêm Nhuận Hoa, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Thủ trưởng, còn có người ở đây."
Mục Lương Hòa tự biết thất thố nhưng mặt ngoài không thể hiện gì, kêu chị Ngô lấy thêm dấm, Diêm Nhuận Hoa cũng là dạng đàn ông khô khan tất nhiên hiểu Mục Lương Hòa.
Ăn sáng xong, Thanh Ninh giúp chị Ngô dọn dẹp, Mục Lương Hòa và Diêm Nhuận Hoa đi sang thư phòng. die»ndٿanl«equ»yd«onThanh Ninh suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cắt trái cây bưng lên, đứng ở ngoài gõ cửa, đợi Mục Lương Hòa đồng ý mới đi vào.
"Hai anh ăn trái cây đi, tươi lắm."
Lúc này hai người đàn ông đang đứng bên cửa sổ cùng đốt thuốc, cả phòng mù khói hít thở có chút khó chịu. Cô đặt khay trái cây lên bàn, cố ý cằn nhằn không muốn ra ngoài, Mục Lương Hòa tất nhiên nhìn tâm tư của cô nhưng không phơi bày, bèn bảo : "Em đi xem chị Ngô giặt quần áo của anh chưa, xong rồi thì ủi giúp anh nhé."
Diêm Nhuận Hoa nhìn Tạ Thanh Ninh lưỡng lự đi một bước lại ngoái nhìn cho đến khi cánh cửa đóng lại mới phì cười thành tiếng đấm một cái vào bả vai Mục Lương Hòa die»ndٿanl«equ»yd«on: "Cậu thật đúng là đã cưới phải một đứa trẻ nhỉ, nhìn đôi mắt u oán kia không phải là chờ mình đi rồi thì sẽ phạt cậu quỳ bàn giặt đấy chứ?"
"Thế thì không nhưng biết đâu buổi tối sẽ phải ngủ sofa."
Diêm Nhuận Hoa hình như rất thấu hiểu lập tức phụ họa: "Bà xã nhà mình cũng thế, một khi chọc cô ấy không vui, buổi tối nhất định sẽ ném chăn cho mình ngủ ngoài sofa."
Mục Lương Hòa cũng cười "Dù có ngủ trên sofa cũng là hạnh phúc, tối thiểu cô ấy tức giận nghĩa là còn để ý."
Những lời này không sai, Diêm Nhuận Hoa tràn đầy cảm xúc, phủi phủi tàn thuốc nhìn về phía vườn hoa dưới lầu, bởi vì mùa đông đã đến nên hoa đã héo tàn hết chỉ còn trơ cành theo gió lung lay, lác đác xung quanh còn mấy mảnh lá vàng.
"Đại Mục, cậu thật sự có thể không để ý chuyện chị dâu và Mạnh Kiết Nhiên?"
"Mình tin tưởng cô ấy nhưng lại không tin tưởng Mạnh Kiết Nhiên." Nói đến đây nét mặt Mục Lương Hòa đã lạnh xuống.
"Lần trước cục cảnh sát nhận được tố cáo, lệnh điều tra cũng đã ban xuống nhưng chưa tra ra được manh mối nào."
" Mạnh Kiết Nhiên không đơn giản, làm việc kín kẽ một giọt nước không lọt, cậu nên chú ý người tên Vệ bên cạnh hắn."
Vệ Đông cái tên này cũng không xa lạ, ngày đó đứng ở sau lưng Tạ Thanh Ninh chính là Vệ Đông, tài liệu lưu trữ trong cục cảnh sát viết rất rõ ràng, cô nhi, không rõ cha mẹ, người như vậy càng giống kẻ liều mạng, chết cũng không từ.
"Trước khi cậu về mình đã tìm chị dâu, die»ndٿanl«equ»yd«onthái độ của cô ấy rất rõ lãng, nguyện ý phối hợp, chỉ còn chờ cậu gật đầu."
Mục Lương Hòa nghe như vậy cũng không kinh ngạc chút nào, trong lòng thoáng suy đoán thái độ cô ấy như vậy càng thêm chứng minh điều gì rồi.
"Mình ủng hộ cô ấy, điều duy nhất mình yêu cầu chính là bảo đảm an toàn của cô ấy."
"Điểm này cậu yên tâm, bên trong cục đã an bài, sẽ có người âm thầm bảo vệ."
Bây giờ Mục Lương Hòa vẫn không biết, quyết định này sẽ khiến anh sau này hối hận cả đời, mỗi lần nhớ tới cũng hận không thể tát mình mấy bạt tai.
Diêm Nhuận Hoa đi rồi, Mục Lương Hòa vào phòng ngủ, cô gái nhỏ vô cùng nghe lời đang ủi quần áo cho anh, động tác vụng về, vì cúi đầu nên không thấy được ánh mắt trong sáng của cô. Nghe tiếng bước chân cô cũng không quay lại nói: "Diêm Nhuận Hoa đi rồi à, có phải là nói với anh chuyện Mạnh Kiết Nhiên không?"
"Ừ, cậu ấy nói em đã đồng ý."
Động tác cô chậm lại: "Ừ, anh cũng đừng ghen nha!"
"Sẽ không."
"Em hẹn hắn tối mai ăn cơm." Lúc bọn họ ở thư phòng nói chuyện, Mạnh Kiết Nhiên gọi tới hẹn cô ăn cơm, cô cũng không cự tuyệt mà sảng khoái đáp ứng.
"Cẩn thận một chút."
Mục Lương Hòa ngẫm nghĩ hồi lâu chỉ nói một câu này, đưa tay ôm cô vào ngực, cằm gác lên trên trán cô, chỉ đơn giản ôm như vậy nhưng lại thật lâu không tách ra. die»ndٿanl«equ»yd«onThanh Ninh xoay người lại chôn sau hơn vào