Quân Hôn Tỏa Sáng

Quân Hôn Tỏa Sáng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324264

Bình chọn: 10.00/10/426 lượt.

Kiết Nhiên, đứng ở lập trường một thương nhân mà nói, lợi ích vẫn là trên hết.

"Thủ trưởng đang ở trên đập, chị dâu ở đây nghỉ nhé."

Tạ Thanh Ninh xách balo vào lều, đúng ra sáng nay cô đã đi rồi nhưng mà ông trời không muốn cho cô đi, đường quốc lộ đã bị đất sạt lở lấp kín một đoạn, đó là lối ra duy nhất, đúng với ý nguyện cô đã được ở lại.

Trong lều không một bóng người, cô cất balo rồi đi sang lều đối diện của những người dân huyện Kim Miện, trong lều đều là phụ nữ và trẻ em, mấy đứa trẻ thì khóc nhếch nhác, phụ nữ thì đang làm màn thầu, thấy thế cô cũng lại gần xin giúp.

"Cô gái, chắc cô không phải là người dân huyện này?" Một người phụ nữ đang nhào bột mì lên tiếng hỏi, cô cười gật đầu một cái.

"Chỗ này khắp nơi đều là nước lũ, sao cô lại chạy đến đây, quá nguy hiểm."

"Tôi tới tìm người ." Cô suy nghĩ một chút rồi trả lời.

"Chắc là tới tìm chồng rồi." Mấy người phụ nữ bật cười "Hì hì".

Thanh Ninh đỏ mặt chấp nhận "Vâng." Một tiếng chồng này nghe vào tai sao mà ngọt ngào, giống như vuốt mèo đang gãi ngứa, thật là thoải mái, muốn lập tức nhìn thấy anh bây giờ.

"Chồng của cô đâu rồi, bên ngoài mưa lớn như vậy, đi ra ngoài cũng phải cẩn thận."

Thanh Ninh đang muốn nói chồng của tôi là quân nhân tới cứu tế thì sau lưng chợt vang lên một tiếng "Thanh Ninh."

Mục Lương Hòa ướt lướt thướt mệt mỏi từ bên ngoài vén mành đi vào, bởi vì trên người anh mặc đồ rằn ri nên ánh nhìn của mấy người phụ nữ đều mang theo cảm kích. Lần đầu tiên từ tận đáy lòng cô thấy tự hào về thân phận của anh, những quân nhân như bọn họ là đáng yêu nhất.

"Thủ trưởng, em lại về rồi."

Mục Lương Hòa dĩ nhiên biết cô quay lại, buổi sáng ở trên đập nhìn thấy đất đá lấp đường thì đã dám chắc cô sẽ quay lại. Anh quay về lều trước tiên là muốn nhìn cô một cái, sau đó mặt không biến sắc dời đi : "Ừm, cứ ở yên đây, chờ thông đường rồi thì về ngay."

"Tuân lệnh." Thanh Ninh dí dỏm làm một cái quân lễ, cô biết có mình ở đây sẽ làm anh phân tâm. Gương mặt bị nước xối nhợt nhạt lộ ra một tia cười nhàn nhạt, rất mau thu lại, kéo cô lại gần nói nhỏ vào tai cô mấy câu.

Thanh Ninh không nhịn được lầm bầm : "Em cũng không phải là đứa trẻ."

Mục Lương Hòa từng nghĩ, nếu cô mà là đứa trẻ thật thì đã sớm đè ra đánh cho một trận, làm sao mà có thể để cô nghênh ngang như thế nữa.

"Chú ý an toàn, đi sớm về sớm!"

Mục Lương Hòa vén rèm sải bước tiến vào trong màn mưa, cô đứng nhìn theo cho đến khi anh khuất bóng, trong lòng len lên ngọt ngào.

"Cô gái, chồng của cô thật là đẹp trai."

"Ừm, chỉ là tính khí thúi vô cùng." Thanh Ninh quay lại nâng mâm cho một người phụ nữ gắp màn thầu ra.

"Hai người sống chung có va chạm là chuyện thường, giống như vợ chồng già chúng tôi sống với nhau mấy chục năm, không ít lần náo mâm náo bát."

Thanh Ninh nghe xong khóe miệng cong lên một nụ cười. Giữa cô và Mục Lương Hòa, náo cãi gì cũng đã có qua, tính cả việc cô bỏ đi mấy năm nhưng vẫn không thoát được anh, có lẽ đây chính là duyên phận mà mọi người thường nói.

Tạ Thanh Ninh cảm giác mình đã thích Mục Lương Hòa, hôm nay tới huyện Kim Miện này cô không thể không đối diện với trái tim mình.

Cô giúp mọi người chia màn thầu cho bọn trẻ con và người lớn trong lều, rồi lại nấu thêm một nồi nước, sau đó lấy kéo rơm rạ lại ngồi gần bên bếp lò cùng tám chuyện với người phụ nữ làm bánh.

Thì ra người phụ nữ này là người Kim Miện, lúc lũ tới chỉ kịp đem theo vài thứ đồ có giá trị một chút, còn lại nhà cửa đều bị nước nhấn chìm. Bà còn có một đứa con trai đã đi làm ở địa phương khác, không dám để cho con về chịu lụt, chồng bà là thôn trưởng ở đây, bởi hiểu rõ địa hình nên đang ở trên đập giúp đỡ chống lũ.

"Con cô nhỏ hơn cháu 2 tuổi, đang tính sang năm tìm một cô vợ cho nó, cũng coi như hoàn thành tâm nguyện."

"Biết đâu cậu ấy ở bên ngoài đã tìm được rồi đấy."

"Thằng bé nhát gái lắm, nói chuyện với con gái người ta thôi mà đã đỏ mặt rồi."

"Có lẽ được con gái theo đuổi thì sao."

"Nếu thế thì phúc cho nó." Nói đến con trai, trên mặt người phụ nữ đều tràn ngập ý cười, chợt nhớ tới cái gì, liền lấy áo tơi treo trên cột lều mặc vào, "Cô đi đưa cơm cho ông nhà đây."

"Để cháu đi cùng cô."

Cô chạy về lều lấy áo tơi mặc vào, đi đôi ủng cao su nhỏ nhất, cầm hai cái bánh bao nhét vào trong ngực đi theo vợ người trưởng thôn.

"Cô gái, đi sát cô nhé cẩn thận hố nước."

"Vâng." Thanh Ninh không quen đi đường ngập nước qua bàn chân, bùn nhão cứ dính lấy ủng. Vợ trưởng thôn biết thế nên cố ý đi chậm cho cô theo kịp. Lúc lên đập vì dốc đất thấm nước đặc biệt trơn, cô không phòng bị trợt ngã, cả người toàn là bùn đất.

"Ai u cô gái, té rồi."

Thanh Ninh ngã xuống buột miệng kêu “Ai nha" một tiếng làm kinh động vợ trưởng thôn đang đi trước, bà lập tức chạy lại kéo cô dậy đỡ đi lên đập.

Đây là lần đầu tiên Thanh Ninh nhìn thấy nước lũ mãnh liệt thế này, trước mắt tất cả đều là sóng bạc cuồn cuộn, đi trên đập cảm giác đất bùn dưới chân đang bị kéo đi làm cô sợ không dám nhìn xuống. Người phụ nữ đã đi tìm chồng bà còn cô ôm bánh bao trong ngực ngẩn ngơ không biết Mục Lương Hòa ở đâu, c


The Soda Pop