
a lớn như thế này, cô thầm hối hận đã không mặc áo mưa.
"Cô gái, cho hỏi phía trước có phải là huyện Kim Miện rồi không?"
Thanh Ninh run rẩy xoay người, sau lưng có một chiếc xe moto ngừng lại, lái xe là một người đàn ông trung niên mặc một cái áo mưa màu lam, đi đôi ủng cao su cao đến đầu gối, cả chiếc xe cũng đã ngập một nửa trong nước. Cô gật đầu, người đàn ông lại hỏi : "Cô là người ở đó à?"
"Không phải, tôi đi tìm người."
Người đàn ông co chút khó hiểu, một cô gái mảnh mai thế kia lại đi tìm người vào lúc này : " Vừa hay tôi cũng thế, cô đi thế này chắc còn lâu mới đến, nếu không ngại thì đi cùng với tôi."
Thanh Ninh cầu còn không được, lập tức gật đầu trèo lên ngồi sau xe. Người đàn ông nổ máy một cách khó nhọc, cô che ô lên đỉnh đầu, gió lớn làm cái ô gãy mấy hai nan sắt, một bên ô sụp xuống, cô vừa chống chỗ lõm vừa xốc balo đặt ở trước ngực.
"Phía trước có hai con đường, đi đường nào bây giờ?"
Đến đường rẽ, người đàn ông dừng xe, Thanh Ninh lấy GPS tra đường nhưng đã hoàn toàn mất tín hiệu, ảo não ra hiệu với người chủ xe.
"Nếu vậy thì chọn đường bên trái đi."
Bọn họ chỉ còn cách đánh cuộc, chỉ mong cuộc thắng, tiếc là đi được đến nửa đường thì bị một tốp quân nhân cản lại không cho đi tiếp.
"Phía trước là khu vực gặp nạn, vô cùng nguy hiểm, không thể đi vào."
Người lính cản xe nói, vì sạt lở núi đường đã bị chặn mất rồi, xe chuyên chở không vào được, quân đội đang phải cho máy đào máy xúc vào để dọn đường.
Người đàn ông không vào được nên đưa một lá thư cho anh lính nhờ chuyển cho một người dân trong thôn, thở dài một tiếng quay xe đi về. Thanh Ninh đứng run lẩy bẩy che cây ô rách không cam lòng quay về, túm lại một đồng chí đang chuyển bùn ra ngoài đưa hình của Mục Lương Hòa cho anh ta nhìn.
"Không biết, tôi mới đến hôm qua thôi, nếu là quân đội đến cứu nạn từ mấy ngày trước thì chắc là ở khu vực gặp nạn bên trong." Anh lính nhìn hình và mấy cái gạch sao thì biết ngay cấp bậc người này rất cao, đánh giá người con gái xinh đẹp toàn thân trước mắt, rõ ràng đã lạnh phát run phải cắn chặt hàm răng lại.
"Tôi có thể đi vào cùng các anh không?" Thanh Ninh thận trọng hỏi.
"Cô đúng là vợ người này chứ?
"Đúng vậy, tôi chỉ muốn gặp anh ấy một chút."
"Vậy được, tí nữa cô ngồi xe chúng tôi cùng vào."
Anh lính trẻ nhận lời Thanh Ninh còn tìm cho cô một chỗ tạm tránh mưa, chờ xe đi đổ bùn đất quay lại sẽ vào bên trong.
Thanh Ninh chỉ mong sao có thể lập tức đi vào trong, bỗng từ xa một chiếc xe tải lớn tiến lại, mặc dù mới 4 giờ chiều mà trời đã nhập nhoạng tối.
Trong thùng xe đều là lính ngồi, không biết anh lính lúc nãy nói gì mà họ để cho cô ngồi lên ghế phụ. Lái xe cũng là một anh lính trẻ, làn da ngăm đen, cười lên khoe hàm răng trắng giống y Cố Thành Dĩ, cậu ta nhiệt tình đưa ra một cái khăn lông, trong lòng Thanh Ninh nóng lên.
Xe đi rất chậm, chòng chành dữ dội, rốt cuộc lúc trời tối hẳn cũng vào được trung tâm cứu trợ tạm thời, nghe bọn họ nói tất cả nhân viên cứu tế sau khi thay ca buổi tối cũng sẽ về đây nghỉ ngơi.
Trong lều tạm đã chen lấn không ít người, ánh mắt kinh hoảng, do dự. Thanh Ninh che ô ôm balo đứng ở bên ngoài, nghĩ tới lúc gặp Mục Lương Hòa phải nói gì. Đột nhiên một tiếng còi hụ lên dồn dập, chỉ nhìn thấy một toán quân nhân từ trong lều trại nhanh chóng ra ngoài, trèo lên xe tải lớn, không bao lâu xe biến mất trong bóng đêm. Nghe một người phụ nữ bên cạnh nói có tình huống khẩn cấp, trong lòng cô giật thót một cái.
Không tới thì không biết, đến rồi mới thấy tình hình thiên tai nghiêm trọng. Dưới màn đêm túp lều tạm xiêu vẹo chực đổ, bị gió thổi qua phát ra tiếng soạt soạt, còn có đứa bé đáng thương mặc quần áo ướt sũng đứng ở trước lều, tay mò mẫm trong túi thức ăn, rút ra chỉ còn toàn vụn thức ăn.
Thanh Ninh lặng người xúc động, đang chuẩn bị đi về phía lều Giải Phóng Quân thì phía sau vang lên một tiếng chị dâu, cô cứng người lại đồng thời mừng rỡ xoay người.
"Chị dâu, thật sự là chị...sao chị tới đây?" Cố Thành Dĩ vốn không xác định, giờ thì hoàn toàn khẳng định rồi.
Quần áo trên người Cố Thành Dĩ cũng ướt nhẹp, trên quần đều là bùn, khác cái là cô che ô còn anh ta mặc áo mưa, chân mang ủng cao su cao đến đầu gối.
Cố Thành Dĩ nhìn người trước mặt sắc mặt hơi trắng bệch, không chờ trả lời đã vỗ đùi: "Nhất định là đến thăm thủ trưởng, anh ấy vẫn chưa về, chị vào trong ngồi trước đã."
Cố Thành Dĩ hết sức nhiệt tình nhận lấy balo trong tay cô rồi đưa cô vào trong lều. Trong căn lều chật hẹp kê liên tiếp mấy cái nệm đã ướt nhẹp vì nước mưa, có mấy cái còn là nệm cỏ, phía trên phủ sơ cái mền một. Gió bên ngoài vừa thổi căn lều đã rung rinh như ông già tuổi xế chiều.
"Chị dâu, chị đến đây chắc là không yên tâm về thủ trưởng hả."
"Ừhm." Thanh Ninh ngồi xuống một cái nệm rơm, nhìn chung quanh lều một vòng: "Vết thương của anh ấy vẫn chưa khỏi, tôi không yên tâm nên đến xem thế nào, xong rồi sẽ đi ngay."
Cố Thành Dĩ cảm thấy cô gái này cũng quá thành thực rồi, chỉ vì muốn xem một chút mà chạy đến tận khu vực xảy ra thiên tai, nếu bảo tình cảm không sâu th