
dụng, nếu anh
dám nói lại một lần nữa thì có tin tôi đánh chết anh hay không!"
Nhưng mắt Tần Thiên Nham vẫn không chớp, tránh cũng không tránh, chính là chấp nhận một cái tát này từ ba mình.
Người đàn ông sinh hoạt lâu dài ở trong quân đội, nên khi ông ra tay thì có
bao nhiêu sức lực? Một cái tát này đánh sưng đỏ gương mặt của Tần Thiên
Nham, khoé miệng chảy máu.
Nhưng Tần Thiên Nham vẫn quật cường
kiên định ngẩng đầu lên, lại nói một câu, "Ba, coi như ba có đánh chết
con, thì con vẫn muốn giải ngũ!"
"Anh anh anh..." Tần Kiền Quốc
chỉ vào anh đến mức giận không nói được nên lời, chỉ cảm thấy cổ họng
như bị một cổ khí tức chặn lại, tim thì bị bóp chặt một trận đau đến mức ông không thở được.
Lúc bàn tay ông vừa
giơ lên thì thấy mặt Tần Thiên Nham đã sưng đỏ, vô tận lạnh giá và bi
thương ở trong đáy mắt làm cho ông liền nhịn xuống.
Ở bên trong
phòng lo lắng đi tới đi lui, Tần Kiến Quốc chợt dừng ở trước mặt Tần
Thiên Nham, "Anh cho tôi một lý do. Nếu như anh có thể thuyết phục tôi,
thì tôi sẽ cho anh thối lui!"
Hai tròng mắt của Tần Thiên Nham
tràn đầy thống khổ và đau thương, "Ba, lúc Yên nhi chưa xảy ra việc gì,
con vẫn luôn cảm thấy mình là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp
đất. Con ở trong mắt nhiều người là một anh hùng. Nhưng bây giờ con mới
biết, con là một người nhát gan vô dụng, ngay cả vợ mình mà cũng không
giữ được. Con ngay cả Yên nhi chẳng những không bảo vệ được, mà ngay cả
con của mình cũng chết dưới tay con. Ba, hiện tại con không qua được cửa ải của chính mình, con...không cầm nổi súng!"
Cổ họng Tần Thiên
Nham ẩn chứa một trận nghẹn ngào, trước mắt lại hiện ra hình dáng lúc
Mạc Yên ngã xuống. Nước mắt của anh tuôn trào, không nói được gì nữa.
Tần Kiến Quốc cũng không nói chuyện, nhưng nhìn con trai như vậy, ông cũng
khó chấp nhận, tức giận trong lòng cũng theo đó hạ xuống.
"Thiên
Nham, con có thể xin nghỉ phép, nghỉ bao nhiêu cũng được. Nhưng đừng xem nhẹ chuyện giải ngũ như vậy!"
Tần Thiên
Nham cười khổ sở lắc đầu, "Không được ba, chỉ cần con còn mặc bộ quân
phục này, chỉ cần con cầm lấy súng, thì con sẽ nhớ đến ánh mắt lúc Mạc
Yên ngã xuống. Cô ấy cứ nhìn thẳng con như vậy, biểu cảm trên mặt cô ấy
vẫn bình tĩnh như vậy rồi lại mãnh liệt như một trận gió lốc lớn, có thể đánh tan nát toàn bộ tâm thần của con. Ba, con có lỗi với cô ấy! Hơn
nữa con càng có lỗi với đứa con chưa kịp ra đời của chúng con! Con đã
không còn xứng đáng để đứng trên chức vụ thiêng liêng này. Nếu con còn ở đơn vị này một ngày, thì con sẽ thống khổ một ngày. Ba, cầu xin ba hãy
đồng ý thỉnh cầu của con, để cho con có thể đổi lại cách sống, nếu
không...con sẽ sống không nổi!"
Tần Kiến Quốc nghe giọng nói bi
thương và đau khổ của Tần Thiên Nham, đôi đồng tử cũng đỏ ngầu, mơ hồ có một tầng nước chớp động.
Ông ngửa mặt lên, cố gắng hít mũi một
cái, ổn định đáy lòng đang rung động, mới thấm thía nói với Tần Thiên
Nham, "Thiên Nham, ba hiểu tâm tình của con, nhưng chúng ta là quân
nhân, chúng ta đã đứng trên vị trí này, thì vị trí này trừ bỏ đại biểu
quyền lợi cao nhất đối với bên ngoài, trên thân con còn có trách nhiệm
và nghĩa vụ. Con nên nhớ, lợi kiếm của bộ đội đặc chủng của chúng ta có
bao nhiêu anh dũng, trong bọn họ có người nào mà không phải ngã xuống
trước họng súng của kẻ địch vô tình vì phải bảo vệ đất nước và nhân dân, vậy bọn họ là vì cái gì? Vì muốn không có lỗi với đảng, không có lỗi
với nhân dân, không có lỗi với quân phục xanh biếc ở trên người chúng
ta!"
Tần Kiến Quốc dâng trào dừng lại chỗ
này, cảm giác tâm tình mình quá mức kích động. Ông lại dừng một chút,
mới thở dài một tiếng, "Toàn thân quân phục này không phải mỗi người có
thể mặc ra thần thái của nó. Con là nhân tài đứng đầu về quân sự, bất kể về công hay về tư, ba cũng không cho phép con giải ngũ. Nếu như con
nhất định giải ngũ, thì sau này... đừng gọi ba là ba!"
Nói xong, Tần Kiến Quốc phất tay bỏ đi.
Tần Kiến Quốc biết ông đang lấy quan hệ cha con để buộc anh, nhưng trong
lòng ông cũng rõ ràng, Tần Thiên Nham là người nói một sẽ không nói hai. Nếu hôm nay anh đã nói ra lời này, phần lớn sẽ không có đường sống quay về.
Bất đắc dĩ, Tần Kiến Quốc chỉ đành trở về nhà, báo cho ông
cụ biết chuyện của Tần Thiên Nham, để cho ông cụ tới quyết định chuyện
đi hay ở của anh.
Ông tin rằng chỉ cần ông cụ nói một câu, bất kể như thế nào Tần Thiên Nham vẫn sẽ nghe.
Ông cụ Tần đối với Tần Thiên Nham kỳ vọng rất cao, Tần Thiên Nham là nhân
tài trưởng thành trong nhóm con cháu của ông. Vốn muốn cho anh phát
triển ở trong quân đội, nhưng bây giờ xem ra, Mạc Yên là vết thương lớn ở trong tim anh, ngay cả công việc yêu thích nhất mà anh cũng nhất quyết
từ bỏ.
Ông cụ Tần vòng vo nửa ngày đột nhiên nhớ đến buổi mật đàm mấy hôm trước với Thủ trưởng Nhất Hào, ánh sáng trong đầu loé lên.
Ngay lập tức ông nói lại ý tứ của Thủ trưởng Nhất Hào với Tần Kiến Quốc. Sau khi hai cha con ở trong thư phòng vạch kế hoạch nửa ngày, cuối cùng ông cụ Tần lại đích thân gặp mặt nói chuyện cả nửa ngày với Tần Th