
ràng, Mạc Yên đối với anh cũng không
có cảm giác đặc biệt gì. Nhưng mà anh chính là không muốn rời xa cô!
Cho dù chỉ là lẳng lặng chờ đợi ở bên cạnh cô, chỉ cần lúc cô yêu cầu, anh
có thể giúp cô một tay, làm cho cô vui vẻ và hạnh phúc, thì anh cũng cảm giác thỏa mãn.
Nhưng mà anh cuối cùng cũng có một ngày phải rời
đi, nhưng anh vẫn muốn chờ đợi cô, đợi đến khi cô thật sự có được hạnh
phúc của mình, Độc Cô Thiên Nhai anh đây có lẽ có thể cười và phất tay
với cô, nói một tiếng, "Mạc Yên, tạm biệt!"
Trong nháy mắt đã qua nửa tháng.
Trong khoảng thời gian này, Nam Bá Đông cứ đi đi về về giữa hai bên.
Hôm nay chính là ngày má trái của Mạc Yên có thể thấy ánh mặt trời.
Trong phòng ý tế rộng rãi sáng ngời ở tầng một của biệt thự trên hòn đảo nhỏ, Nam Bá Đông cầm đầu một đám người, toàn bộ canh giữ ở trước giường
bệnh, nhìn Mạc Yên ngồi ở chỗ đó ngưỡng mặt lên từ ý Độc Cô Thiên Nhai
thi triển đôi tay khéo léo của anh, nhẹ nhàng cởi bỏ một vòng lại một
vòng băng gạc quấn ở trên mặt của Mạc Yên.
Trên gương mặt nhỏ tuấn tú của Nam Tinh hiện một mảnh khẩn trương, trong con người lam to và sáng tràn đầy lo lắng.
Bên cạnh Nam Bá Đông còn có Phong Hành, Đường Thạch, và Ô Linh. Bọn họ nhìn thấy trên mặt của Mạc Yên nhanh sẽ hiện ra gương mặt mới, rồi nhìn lại
bộ dáng và vẻ mặt lạnh lùng của Nam Bá Đông, trong lòng cũng rất khẩn
trương và bất an.
Chỉ mong, tất cả đều tốt đẹp!
Khi một vòng băng gạt cuối cùng rơi xuống, trong nháy mắt mọi người đều cảm thấy trước mắt sáng ngời.
Một đôi mắt màu sắc bất đồng không ngoại lệ nhìn Mạc Yên với tất cả sự nóng bỏng. Trên gương mặt vẫn ngưỡng lên và nhắm mắt lại đẹp tới mức tận
cùng của người phụ nữ kia, bộ dáng lúc nhắm mắt kia yên tĩnh lạnh lùng
và thản nhiên như một bức tranh mực Sơn Thuỷ nhẹ nhàng bâng quơ. Mà cô
như một người đẹp tuyệt sắc bước chân hoạt bát và nhẹ nhàng ở giữa bức
tranh.
Một mái tóc đen nhánh như phát sáng, khuôn mặt trắng nổi bật ở trên làn da trong trẻo trơn mềm như một loại sương tuyết.
Mặt như tranh vẽ, mũi ngọc thẳng xinh, môi đỏ mọng như anh đào. Ở trước
gương mặt tuyệt sắc khuynh thành của cô, tất cả lời ca ngợi cũng đều có
vẻ yếu ớt.
Trong lòng của Độc Cô Thiên Nhai từng dự đoán qua vô
số lần mặt cô nên xinh đẹp như thế nào, nhưng sau khi nhìn gương mặt
hoàn chỉnh của Mạc Yên lại có thể xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành
như thế này, tuyệt đẹp kỳ ảo như vậy, đẹp đến mức làm cho người ta cảm
thấy tâm linh rung động như vậy.
Tất cả mọi người ở đây đều nhìn
đến ngây cả người. Cho dù Nam Bá Đông là người đã từng nhìn thấy gương
mặt trước kia của Mạc Yên cũng như vậy.
Lúc này ở trong lòng của bọn họ cũng không nhịn được than một tiếng tán thưởng, cô...thật sự là quá đẹp!
Mạc Yên chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy bọn họ từng người ngây ngốc ở chỗ
này, còn tưởng mặt của mình bị gì chứ. Cô theo bản năng đưa tay lên xoa
má trái của mình, vừa sờ vào, cảm xúc của tay rất mịn màng nõn nà. Cô
ngay lập tức đứng dậy tới trước gương mà nhìn.
Ngay sau đó, nhẹ nhàng nhếch môi, mặt của cô...quả nhiên đã tốt trở lại!
Chẳng những tốt mà da thịt này còn sáng trong như nước mềm hơn trước kia,
nhìn như chưa từng bị thương, hoàn toàn không nhìn ra một chút vết tích.
Độc Cô Thiên Nhai, y thuật của anh là thật rồi!
Cô hít thở sau một hơi, xoay người chạy nhẹ đến trước mặt Độc Cô Thiên
Nhai, tay đặt lên ngực trái, hơi cúi người, dùng giọng nói rất chân
thành, nghiêm túc, và cảm kích nói với anh, "Thiên Nhai, cảm ơn anh một
lần nữa! Ân huệ chữa mặt của em, em sẽ khắc ghi vào tâm khảm!"
Độc Cô Thiên Nhai sờ lỗ mũi rồi cười ha ha một tiếng, giang tay ôm lấy cô,
"Yên nhi, em đối với anh vẫn khách khí như vậy, anh sẽ thấy rất buồn!"
Anh còn chưa ôm thân thể của Mạc Yên, liền cảm giác có một cổ sức mạnh ở sau lưng mang theo sát khí bén nhọn đánh tới anh. Lúc bóng sáng ở trong
khóe mắt của Độc Cô Thiên Nhai thấy rõ ràng Nam Bá Đông đang tập kích
mình, đáy mắt tức khắc thoáng hiện qua một tia cười lạnh. Cái người này, nếu không dạy dỗ anh ta tốt một chút, thì anh ta thật sự cho mình là
thiên hạ vô địch!
Lúc cú đánh của Nam Bá Đông sắp đánh vào gáy
anh, trong nháy mắt Độc Cô Thiên Nhai đẩy Mạc Yên ra, lại nhanh chóng
cúi đầu. Sau khi tránh được một cú đánh này của Nam Bá Đông, anh nhanh
chóng thu chân về, trực tiếp hung hăng đá ngược lại Nam Bá
Đông.
Một cước này của anh, sức lực đá
chân vừa nhanh vừa ác mang theo một tia phá hoại. Nếu như bị chân của
anh đá trúng, coi như không gãy xương thì chỉ sợ cũng ăn một chút đau
đớn.
Nhưng Nam Bá Đông cũng không phải là một ông chủ ngồi không, anh đã từng theo nhiều cuộc chiến sinh tử, giết người vô số trong nhiều năm như vậy, những kinh nghiệm được tích lũy cũng không phải là để che
mắt. Khi anh thấy một cú của mình không trúng, một khắc sau phát hiện
Độc Cô Thiên Nhai phản kích lại, trong nháy mắt thân hình của Nam Bá
Đông nhảy lên cao.
Anh chẳng những khéo léo tránh được một cú đá
của Độc Cô Thiên Nhai, thân thể trên không trung lại xoay vòng một cái,
đá một cú bén nhọn