Insane
Quân Hôn Chọc Lửa Thiêu Thân

Quân Hôn Chọc Lửa Thiêu Thân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3217630

Bình chọn: 10.00/10/1763 lượt.

hật sự là khẩu vị nặng mà, trời ạ, vị thành niên thì phá thân rồi, vị thành niên đã phá thân rồi! Cười chết cô rồi, cười chết cô rồi. Bởi vậy nên ngược lại Tô Khả hiểu được trong miệng Doãn Lạc Hàm nói là em trai của cô ấy cùng Tô Cẩm Niên đều là bông hoa hiếm thấy, nguyên nhân đã sớm trưởng thành nhưng vẫn không chịu phá thân là gì. Chuyện **** cũng sớm thịnh hành việc con trai tự phá thân mình rồi.

Thẩm Phỉ Phỉ hậu tri hậu giác phản ứng kịp, nhất thời thẹn quá hóa giận, “Tô Khả!”

Tô Khả đập bàn, một tay che bụng, “không được rồi, em thật sự là không muốn cười đâu. Em thật sự là không muốn cười đâu mà.”

Mặt Thẩm Phỉ Phỉ đỏ ửng, “không cho phép em nói ra đấy!”

Tô Khả vừa cười vừa nhìn Thẩm Phỉ Phỉ không ngừng đỏ mặt thì nói: “Dạ dạ dạ, em không nói ra, không nói ra đâu.”

Thẩm Phỉ Phỉ đỏ mặt, cắn môi, sau đó cầm sữa tươi trên bàn uống một hơi cạn sạch, “A, Thẩm Đường đáng ghét.”

“Ôi, chị gái thân mến của em, uống ly sữa tươi còn ghi nhớ tên của em đấy sao.” Chợt đột nhiên, giọng nói yêu nghiệt của Thẩm Đường xuất hiện ở bên tai của Tô Khả cùng Thẩm Phỉ Phỉ.

Thẩm Phỉ Phỉ chợt cảm thấy chấn động cả thân thể.

.........................................................................................

anh XO là vào buổi trưa, khụ khụ, lại ngủ thẳng đến gần năm giờ tối, thật sự là quá không nên rồi.

Sau đó, cô đứng dậy, mặc quần áo tử tế rồi đi phòng tắm dội nước tắm rửa, lúc trở ra thì phát hiện rõ ràng Tiểu Bao Tử cùng Tần Phi đang ngồi trên ghế sa lon trò chuyện, hai người ở chung vô cùng vui vẻ.

Tần Phi ngẩng đầu nhìn Tô Khả thì không khỏi nhếch miệng cười một tiếng, “Ờ, Khả Khả, con xuống rồi à.” (ed: xuống giường á)

Tô Khả chỉ hơi cứng đờ gật đầu một cái, mặc dù bây giờ quan hệ của hai người đã hòa hoãn không ít, không có như lúc trước gặp mặt chính là kẻ thù một mất một còn, nhưng trước mắt cô vẫn không có biện pháp nào cho Tần Phi sắc mặt tốt được.

Tần Phi làm như thói quen, cũng không để ý, tiếp tục nhiệt tình nói, “Này, Khả Khả, hôm nay mẹ hầm canh tổ yến cho con, dùng lúc còn ấm đi, con đã ngủ lâu như vậy, mau ăn đi.”

Tô Khả sắp khóc rồi, chuyện là bà đã tới nhà này rất sớm rồi sao? không khỏi gật đầu đi tới phòng bếp, vào phòng bếp, mặt bên Tô Cẩm Niên giống như là dùng được vầng sáng biên tập cắt nối nhuộm một vòng vàng rực, khóe miệng Tô Khả nâng lêm, nghĩ đến mồ hôi của anh lúc nãy thì mặt đỏ ửng, tiến lên, muốn ôm lấy Tô Cẩm Niên từ phía sau, tiếc rằng......

Bụng quá lớn, ôm không được. đang đầy vạch đen.

“Haizz”

Nghe một tiếng thở dài buồn bực, Tô Cẩm Niên xoay người, đột nhiên nhìn thấy Tô Khả buồn phiền nhìn bụng của cô, Tô Cẩm Niên không khỏi cười rồi cúi người sờ sờ bụng nhô ra của Tô Khả, “Tiểu công chúa của bố, còn ba tháng nữa là có thể đi ra gặp bố rồi, thật tốt. Sống trong bụng mẹ thật tốt nhé, khỏe mạnh lớn lên, bố chờ con đây.”

Đối với việc ngày thường Tô Cẩm Niên lạnh lùng yên lặng không nói nhiều thêm một câu nói nhảm đã trở nên lải nhải. Tô Khả đã coi như không thấy gì rồi, dù sao kể từ lúc cô mang thai tới nay thì chuyện Tô Cẩm Niên thích nhất chính là nằm trên bụng của cô, nói chuyện với tiểu bảo bối còn chưa ra đời.

“Cẩm Niên, em thật lo lắng.”

“Lo lắng gì?” Tô Cẩm Niên ngẩng đầu lên nghi ngờ nhìn Tô Khả, cũng đã sinh một đứa con, chẳng lẽ còn sẽ bị chứng lo âu trước khi sinh sao?

Tô Khả nói: “Em sợ con gái của chúng ta, khụ khụ, là một người hay nói nhảm.”

Tô Cẩm Niên: “......”

Lại qua không lâu.

Tô Khả nói: “Cẩm Niên, tôi thật lo lắng đấy.”

Tô Cẩm Niên nói: “Con gái sẽ không nói nhảm.”

Tô Khả lắc đầu một cái, “Lo lắng của em là món trứng chiên cà chua của anh muốn khét rồi.”

Tô Cẩm Niên: “......”

Xoay người, lập tức cầm lấy nước bên cạnh đổ vào nồi, một làn khói nhẹ lượn lờ lên.

Tô Khả đứng sau lưng anh, che miệng cười như tên trộm.

Tô Khả nhắm mắt uống canh tổ yến Tần Phi lấy ra, nói thật, uống nhiều nên Tô Khả “nghe thấy tổ yến đã biến sắc” rồi, nếu bị người bình thường biết thì khẳng định một cục gạch bay tới, “Ôi để cho cô khoe của sao.”

Tô Cẩm Niên dọn món ăn lên bàn, nhìn Tô Khả nhíu chặt mày mà cười ra tiếng.

Tô Khả thấy được bộ dạng anh cười giỡn của anh thì môi không nhịn được cong lên, bờ môi còn có một ít màu bạc của tổ yến.

Tô Cẩm Niên đi tới bên cạnh Tô Khả, cúi người dùng lưỡi liếm, “Ờ, thật ra thì mùi vị không tệ. Cho nên Khả Khả à, thật ra thì em không cần xem như chết tới nơi vậy.”

Tô Khả thẹn quá hóa giận: “Em còn không phải là vì công chúa điện hạ tương lai của chúng ta càng thêm trắng trẻo mềm mại sao.”

Tô Cẩm Niên véo mặt Tô Khả nhìn hồi lâu, một hồi lâu sao mới lên tiếng: “Khả khả, thật ra thì anh rất trắng mà.”

Cả buổi thì Tô Khả mới lấy lại tinh thần, trong nháy mắt hiểu ý của Tô Cẩm Niên, không nhịn được làm động tác khinh bỉ, “thật tự kỷ mà.”

Tô Cẩm Niên sờ sờ mặt của mình, “không phải lúc trước em nhìn trúng gương mặt của anh sao?”

Tô Khả: “................”

Mẹ nó! Tô Cẩm Niên, anh xác định là bây giờ anh không phải tới tìm em trả thù chứ?

Hôm sau, Tô Khả nhận điện thoại oán trách của Thẩm Phỉ Phỉ, trong lòng Tô Kh