XtGem Forum catalog
Quân Hôn Chọc Lửa Thiêu Thân

Quân Hôn Chọc Lửa Thiêu Thân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3219605

Bình chọn: 9.00/10/1960 lượt.

ân liên tục đi vào, mỗi một lần Tô Khả đều là đứng mạnh lên, vẻ mặt mừng rỡ nên làm cho hai bệnh nhân sợ đến sắc mặt tái nhợt, Tô Khả không nói gì cả.

Đồng hồ treo tường tích tắc trôi qua, phòng làm việc cũng không có bệnh nhân, hai người Trương Trí và Lý Lộ đang cúi đầu sửa lại hồ sơ bệnh lý. Cả phòng làm việc yên tĩnh, một mình Tô Khả ngồi ở chỗ của cô, nôn nóng trong lòng.

Rốt cuộc thì cửa phòng làm việc mở ra.

Tô Khả quay đầu lại, cuối cùng lần này không làm cho cô thất vọng .

Bốn mắt nhìn nhau, dường như vĩnh hằng.

Tô Cẩm Niên mặc một bộ quần áo nhàn nhã màu trắng, khóe miệng có một nụ cười nhàn nhạt, giống như phong cảnh đẹp nhất, làm người khác chú ý.

Tô Khả cười, kích động bay nhào qua.

Tô Cẩm Niên cũng vươn cánh tay ôm lấy Tô Khả.

Tô Khả nằm trong ngực Tô Cẩm Niên, ngửi mùi thơm mát mẻ đặc biệt trên người anh, nỉ non: "Cuối cùng anh đã trở lại."

"Ừ." Tô Cẩm Niên sờ đầu cô.

Tô Khả ôm Tô Cẩm Niên thật chặt, hoàn toàn không để ý đến hai bóng đèn siêu lớn. Nhưng Tô Cẩm Niên chú ý tới, lúc này hai đồng nghiệp của Tô Khả đang vô cùng giật mình nhìn anh và Tô Khả, thậm chí có một ánh mắt mang theo một chút ghen tỵ nhàn nhạt.

Khuôn mặt Tô Cẩm Niên hơi đỏ lên, "Kẹo mè xửng, ôm chồng em thở không được nè."

Lúc này Tô Khả mới ngẩng đầu lên, nhìn Tô Cẩm Niên gió bụi mệt mỏi mà đến, "Vừa trở về sao?"

Tô Cẩm Niên gật đầu, "Em nói cho anh quà tặng vui mừng đâu?"

Tô Khả kéo tay Tô Cẩm Niên, "Chúng ta ra ngoài nói."

Tô Cẩm Niên gật đầu.

Khi Tô Khả và Tô Cẩm Niên đi ra, bác sĩ nam qua lại thấy tình cảnh này thì trong nháy mắt những quả tim vỡ thành từng mảnh từng mảnh.

Này, hoa có chủ rồi sao?

Đợi hai người đến một vườn hoa tương đối rộng rãi của bệnh viện thì Tô Khả kéo Tô Cẩm Niên ngồi lên băng đá.

Tô Khả dựa vào Tô Cẩm Niên, cười hì hì nói, "Anh nhắm mắt lại."

Tô Cẩm Niên nghe vậy thì làm theo.

Tô Khả kéo tay Tô Cẩm Niên qua, đặt trên bụng của cô, "Chúng ta có bảo bảo."

Cả cơ thể Tô Cẩm Niên cũng run lên một cái, sau đó anh mở mắt, nhìn chằm chằm bụng Tô Khả, "Có bảo bảo?"

Tô Khả dùng sức gật đầu, "Dạ, chúng ta sắp làm bố mẹ rồi !"

Hai mắt Tô Cẩm Niên thoáng qua một chút vui sướng, thế nhưng thay vào đó là chân mày anh nhíu lại thật sâu, không lên tiếng hồi lâu.

Tô Khả nhìn thấy Tô Cẩm Niên đột nhiên im lặng thì có chút ngơ ngác không biết làm sao, "Sao vậy?"

"Khả Khả, đứa nhỏ, không thể giữ!"

Tô Khả có chút sững sờ nhìn Tô Cẩm Niên, miệng há to, "Cẩm Niên, em vừa. . . . . ." Là nghe nhầm, hẳn là nghe nhầm. Bọn họ yêu nhau, đã kết hôn, sao anh có thể không cần đứa con của bọn họ chứ? Cho nên vừa rồi nhất định là cô nghe lầm.

"Khả Khả, chúng ta không thể giữ đứa con này." Tô Cẩm Niên vẫn trầm giọng như cũ, không nhịn được cúi đầu xuống, ánh mắt dần dần dừng ở bụng bằng phẳng của Tô Khả, tay cũng không tự chủ muốn vuốt bụng Tô Khả.

"Ba ——" Bỗng nhiên Tô Khả gạt tay anh ra, đôi mắt đầy tức giận.

"Khả Khả. . . . . ."

"Tô Cẩm Niên, nói cho em biết đó là nói dối đi!" Tô Khả nhìn chằm chằm Tô Cẩm Niên, giống như là muốn nhìn ra cái gì đó từ trên mặt anh. Cô không tin Tô Cẩm Niên tàn nhẫn như vậy, không cần đứa con của bọn họ.

Tô Cẩm Niên đứng dậy, "Khả Khả, anh không nói đùa."

Tô Khả lặng lẽ nhìn Tô Cẩm Niên, giống như muốn gào to với Tô Cẩm Niên, "Như vậy thì anh thu lời anh vừa nói về cho em!"

"Tô Khả" Tô Cẩm Niên nhìn Tô Khả hơi mất khống chế, hai tay ổn định thân thể của cô, trầm giọng nói, "Anh cũng yêu đứa nhỏ vậy, nhưng bây giờ không phải lúc, em biết không?"

"Em mặc kệ, em mặc kệ!" Tô Khả tránh khỏi kìm tay của Tô Cẩm Niên, lui về sau hai bước, dùng ánh mắt vô cùng xa lạ nhìn Tô Cẩm Niên, "Cái gì không phải lúc, bây giờ chính là lúc. Em cho anh biết, chắc chắn em sẽ sinh đứa nhỏ này, anh lại nói với em là không cần đứa nhỏ, vậy anh chính là kẻ địch của em và con!"

"Tô Khả!" Tô Cẩm Niên cũng lớn tiếng, "Em có biết mình mấy tuổi hay không?"

"Vậy thì sao! Nhiều người học đại học cũng sinh con đó, có người không học đại học, tuổi còn nhỏ hơn em, con cũng đầy ra đó! Cho nên không liên quan gì đến tuổi của em!"

"Tô Khả, đừng tùy hứng!" Tô Cẩm Niên trầm giọng, "Một đứa nhỏ sinh ra cũng không phải em muốn sinh là có thể lập tức sinh ra được. Chúng ta phải chuẩn bị cho nó mọi thứ tốt nhất, em có biết không? Ít nhất là lúc em mang thai thì anh cũng bên cạnh em, nhưng mà bây giờ anh còn rất nhiều nhiệm vụ, em mang thai mà anh cũng không ở bên cạnh em, Khả Khả, em sẽ không chịu nổi. Huống chi bây giờ chúng ta còn trẻ, cũng không đủ điều kiện ổn định để nuôi con của chúng ta——"

"Anh im miệng! Em không muốn nghe, không muốn nghe!" Tô Khả che lỗ tai của mình lại, "Những thứ đó so với sinh mệnh của con em thì tính là gì! Tính là gì chứ!"

"Khả Khả ——"

"Đừng gọi em là ‘Khả Khả’! Tô Cẩm Niên, anh lấy những lời không cần con về đi, nếu không em sẽ không tha thứ cho anh." Hốc mắt Tô Khả đầy nước mắt.

Tô Cẩm Niên có chút thất bại, bây giờ anh và Tô Khả vốn không thích hợp có con. Thời gian một tháng, anh chủ yếu đều ở đơn vị, tuyệt nhiên không chăm sóc cô tới nơi tới chốn được, mà cô vẫn