
ng xanh.
Cuối cùng, Tô Khả ở phòng làm việc của bọn anh.
Cho dù như thế thì buổi trưa mỗi ngày đều có một nhóm người đến đây "làm phiền" Tô Khả. Vì đề phòng bác sĩ thực tập tốt nhất này bị người của những khoa khác bắt cóc nên bọn họ tự nhiên muốn đối đãi với Tô Khả thật tốt.
Đúng lúc này thì lại có bệnh nhân cầm đơn đăng ký đi vào. Bệnh nhân kia há hốc mồm, vô cùng xấu hổ nói, "Tôi là tới xem. . . . . . tới xem. . . . . . tuyến tiền liệt ."
Trong nháy mắt bác sĩ Lý đứng lên, Tô Khả cũng vô cùng tự giác theo sát bác sĩ Lý.
Lúc bệnh nhân kia nhìn thấy Tô Khả đi vào thì "vù ——" đứng dậy, mặt sung huyết đỏ bừng, "Sao cô gái này đi vào!"
Bác sĩ gật đầu một cái, "Khả Khả, đi ra ngoài đi, ở đây có một mình anh là được rồi."
"Em tới thực tập mà." Cô tới đây năm ngày rồi mà mỗi lần đi vào đều bị hai người bác sĩ này đuổi ra, chính là bọn họ không để cho cô khám cho bệnh nhân.
"Anh biết rõ là em tới thực tập, nhưng mà anh lại thấy kiến thức lý thuyết của em cũng rất tốt, năng lực thực hành cũng sẽ không kém đến nỗi nào đâu. Cho nên em đi ra ngoài đi, nhìn thứ này nhiều coi chừng đau mắt hột."
Tô Khả: ". . . . . ."
Bởi vì bệnh nhân cực kỳ không phối hợp với bác sĩ Lý, liều mạng không đồng ý, lần này Tô Khả đi vào lại tuyên bố thất bại. Lúc đi ra ngoài, Tô Khả nhịn không được nên lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Doãn Lạc Hàm.
Doãn Lạc Hàm nhận điện thoại.
"Chị Hàm."
"Làm sao vậy, Khả Khả?"
"Mẹ nó, đã năm ngày, đến bây giờ em cũng không thấy qua một chú chim nhỏ, chị đặc biệt để cho em lẫn vào khoa nam khoa gì vậy!"
"Chà, đừng nói nữa, già này cũng không khá hơn chút nào, nhìn tất cả cúc hoa đều của nữ nhân, mẹ nó mẹ kiếp! Hai ta thật là ‘đồng bệnh tương liên’ mà!" (đồng bệnh tương liên: cùng hoàn cảnh nên dễ thông cảm)
"Đây cũng không phải chô chị tìm sao." Tô Khả bĩu môi, mô phật ạ, ban đầu dù là chỗ trường giới thiệu, bác sĩ trong bệnh viện cũng sẽ để bọn họ nhìn chim nhỏ một chút. Nhưng mà đằng này. . . . . .
"Aiya, sai lầm." Doãn Lạc Hàm nói: "Em chờ chị đi, chị tới phát tiết với em."
"Được."
Cúp điện thoại không bao lâu thì đại người đẹp Doãn Lạc Hàm hùng hổ đi tới, mà đôi mắt ngây ngô của bác sĩ Trương bên cạnh cái mép vàng lại sáng lên, "Bác sĩ Doãn đã tới." (cái mép vàng này chắc là mép của cái bàn màu vàng đấy)
Doãn Lạc Hàm gật đầu, sau đó kéo Tô Khả qua một bên, lại lấy từ trong túi ra một bọc hạt dưa, lấy một thùng rác, một cái ghế ngồi bên cạnh Tô Khả, "Đến đây đi, hai ta cùng phát tiết về cái bệnh viện lừa bịp này."
Tô Khả nhìn nhìn xung quanh, "Dạ, cho em một ít hạt dưa, hai ta cùng phát tiết."
Doãn Lạc Hàm nói: "Em biết chị xem bao nhiêu cúc hoa của phụ nữ không?"
"Không biết."
"Mỗi ngày giao cho chị nhìn hai mươi cúc hoa phụ nữ trở lên, chị sắp hỏng mất rồi, chị chỉ muốn nhìn của đàn ông mà thôi."
"Hình dáng cúc hoa trên đời đều như nhau, chị cũng đừng xoắn xuýt, em mới buồn rầu đây, đủ loại ‘chim’, hứng thú lớn nhất trong cuộc đời em chính là các loại ‘chim’, đặc biệt chođến nay một con em cũng không thấy qua!"
"Dắt lừa thuê thật là đau khổ" Nước mắt Doãn Lạc Hàm ròng ròng, "Chị đặc biệt là hoàn toàn bởi vì mẹ chị nói với viện trưởng để chủ nhiệm của chị có chừng mực một chút, không được chữa bệnh cho đàn ông!"
"Em là vì bệnh nhân, vì bệnh nhân mà!" Tô Khả tức giận, "Cũng đến khám bệnh mà còn xấu hổ ngượng nghịu, không giống đàn ông chút nào, khó trách bọn họ lại bị bệnh!"
"Chị thấy vì bọn họ cảm thấy ‘anh em’ họ quá nhỏ nên ở trước mặt phụ nữ sẽ mất thể diện."
"A, em hoàn toàn cảm thấy thứ này ở trước mặt đàn ông còn mất thể diện hơn đấy."
Bộ dáng hai người nói nhỏ lại đặc biệt nói rất to, làm cho Trương Trí bên kia trợn tròn mắt.
Hai người đẹp này đã xác định là người trái đất sao?
*
Tô Cẩm Niên trở về, chuyện đầu tiên làm chính là đến trường Tô Khả tìm Tô Khả. Vốn là anh muốn cho Tô Khả một niềm vui vì ngạc nhiên, nhưng lúc anh gọi tới điện thoại Tô Khả để cô đi từ trường ra thì Tô Khả mới ỉu xìu nói, cô đang ở bệnh viện thực tập.
Tô Cẩm Niên cũng ỉu xìu, sớm biết thì ban đầu hỏi cô có ở trường hay không trước, lại lãng phí một chút thời gian gặp cô. Tô Cẩm Niên hỏi Tô Khả địa chỉ rồi lái xe qua bệnh viện quân khu.
Khi Tô khả nhận điện thoại của Tô Cẩm Niên thì trong đầu mừng rỡ một trận, Cẩm Niên của cô đến đây!
Hai người Trương Trí và Lý Lộ có chút nghi ngờ, "Em gái Khả Khả, chuyện gì mà vui vẻ như thế?"
Vẻ mặt Tô Khả ngọt ngào thẹn thùng làm cho hai người nhìn nhau, trong lòng gào thét: không thể nào!
"Ông. . . . . . Bạn trai em tới." Tô Khả muốn nói là ông xã, nhưng thấy quan hệ của cô và Tô Cẩm Niên còn chưa sáng tỏ thì hơi giấu diếm.
Trương Trí và Lý Lộ gật đầu một cái, tiểu nhân trong lòng không ngừng lăn lộn trên đất: vì sao vậy, vì sao, bọn họ cũng gần lâu đài nước định ra tay thì hoa tươi nói cho bọn họ biết cô đã có chủ. (tiểu nhân: ý chỉ người bỉ ổi; lâu đài nước: chuẩn bị nước tưới hoa Khả Khả, ai dè bị anh Niên tưới trước)
Tô Khả một chút suy nghĩ cũng không có, thỉnh thoảng nhìn ra cửa, đợi chờ tin tức gì đó.
Kết quả là hai bệnh nh