
n về phía Cố Gia Minh. Chỉ thấy tiểu tai họa này ngừng đũa, trên mặt là sự thất vọng.“Sao không ăn nữa?” Thẩm Mạnh Kiều ôn nhu hỏi.“No rồi.”Toàn bộ buổi chiều hôm đó, tâm tình của Nghiêm Chân giống như thời tiết bên ngoài, mưa to gió lớn không thể bình tĩnh. Có lúc còn để sai mấy quyển sách đã có dán mã sách nữa, Tiểu Lưu đi theo phía sau cô, nhìn biểu tình của cô, giận mà không dám nói gì, đành phải lấy từng quyển đổi lại toàn bộ những quyển cô đã xếp.Thật vất vả mới dọn xong, Tiểu Lưu thử hỏi, “Chị Nghiêm, tâm tình của chị hôm nay không tốt?”Nghiêm Chân dừng một chút, quay đầu lại, “Thực rõ ràng vậy sao?”Tiểu Lưu nặng nề mà gật gật đầu, Nghiêm Chân cười khổ, cô thật sự là bị tiểu tử kia ép buộc cho đến thế này.“Tiểu Lưu, buổi chiều hôm nay chị nghỉ sớm một chút có tiện không?”“Có thể được.” Tiểu Lưu gật đầu, “Chị Nghiêm có chuyện gì sao?”Nghiêm Chân nghĩ nghĩ, rồi sau đó cười cười mà đáp, “Bắt người.”Đã đến thời gian tan học, trong trường học từng nhóm học sinh đang đi ra như nước chảy. Nghiêm Chân đi ngược hướng với đám học sinh này mà đi vào, cố gắng hết sức mà đi qua. Rốt cuộc cũng đi vào khu dạy học, cô bước nhanh về phía trước, chỉ trong chốc lát đã đứng lại. Thẩm Mạnh Kiều nắm tay Cố Gia Minh đi từ trong phòng học ra, thấy Nghiêm Chân thì cũng dừng lại.“Cô giáo Nghiêm, có việc gì sao?”Nghiêm Chân thu hồi xao động vội vàng của mình rồi hỏi, “Cô giáo Thẩm, đây là…?”Thẩm Mạnh Kiều cười nhẹ, “Tôi đưa Gia Minh về nhà.”Tiểu tai họa hơi há to miệng, làm như không tin mà nhìn đến Nghiêm Chân.Nghiêm Chân hướng tiểu quỷ kia cười cười rồi sau đó nhìn về phía Thẩm Mạnh Kiều, “Hãy giao cho tôi đi, tối hôm nay Gia Minh sẽ ở lại nhà của tôi.”Thẩm Mạnh Kiều thử thăm dò nhìn về phía Cố Gia Minh.Cố Gia Minh bĩu môi, “Cô muốn làm thì có?”Nghiêm Chân nhịn xuống xúc động, mắt trợn trắng cố gắng mỉm cười, “Cô mang em về nhà, còn mang em đi tìm ba nữa.”Trước khi tan học Nghiêm Chân đã gọi điện thoại cho Lý Uyển, nói rằng đêm nay Gia Minh sẽ ở nhà của cô. Lý Uyển nghĩ đến mâu thuẫn cần giải quyết của hai người này, tự nhiên là vui mừng không thôi.Nghiêm Chân đem xe chạy bằng điện lại trước mặt bạn nhỏ nào đó, hướng bạn nhỏ nào đó hất cằm.“Làm sao?” Bạn học nhỏ nào đó đề phòng ôm lấy túi sách, “Cô lại muốn gạt em.”Nghiêm Chân cơ hồ muốn vỗ lên trán của mình, “Không lên thì đi bộ đi.” Nói xong cô nhìn Cố Gia Minh, “Cô hiện tại đang rất tức giận nên hậu quả rất nghiêm trọng rồi đó.”Quả nhiên, bạn nhỏ này ăn mềm không ăn cứng, nhanh chóng bước nhanh ngồi lên sau xe chạy bằng điện. Quyệt miệng tự hỏi trong chốc lát sau đó chọc chọc sau lưng Nghiêm Chân, “Cô giáo Nghiêm, như vậy không công bằng.”“Làm sao vậy?” Giọng nói rầu rĩ từ phía trước truyền đến.Được đáp lại nên bạn nhỏ nào đó lập tức dũng cảm lên, “Cô xem nha, cô đã phản bội em, còn không cho em tìm đồng minh sao?”Nghiêm Chân, “…”Cô lại bị cách nói chuyện của một đứa nhỏ đả bại nữa rồi.Bà nội khi nhìn thấy Gia Minh thì thực vui vẻ, chỉ xoa xoa lên khuôn mặt đáng yêu của tiểu tử kia. Bạn nhỏ lần đầu tiên nhìn thấy bà nội, lại không có vẻ sợ người lạ, nói chuyện hết sức ngọt ngào để làm cho bà nội vui. Bà nội rất vui, liền tự mình xuống bếp hầm cháo có thịt nạc và trứng cho bạn nhỏ này ăn cho đến khi cái bụng phình lên.Trước khi đi ngủ, Nghiêm Chân bưng tới một chậu nước ấm giúp cậu bé rửa chân. Bàn chân thật dài, nắm trong tay mềm nhũn mà linh hoạt.Tiểu tai họa dùng bàn chân đánh bì bõm trong nước, rồi ngoan ngoãn để cho Nghiêm Chân giúp mình rửa chân. Đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm cô, trong chốc lát đã túm lấy ống tay áo của cô, “Cô giáo Nghiêm, cô còn tức giận sao?”Nghiêm Chân liếc mắt nhìn cậu bé một cái, thanh giọng mà nói, “không có.”Tiểu tử kia không tin, “Cô đừng gạt em.”Cô thật đúng là không có biện pháp đối phó với đứa trẻ này sao? Nghiêm Chân bật cười, lắc đầu, dùng khăn sạch lau hai chân cho cậu bé.“Cô giáo, cô có biết vì sao em muốn đi tìm ba không?” Tiểu tử kia một bên đưa tay tạo thành hình vuông vừa hỏi.“Uh, vì sao?” Cô hỏi, giọng nói cũng dần dần mềm mại đi.“Bởi vì em nghĩ muốn tổ chức sinh nhật cùng ba.” Cố Gia Minh nói, “Đã mấy cái sinh nhật không tổ chức cùng ba rồi, lần này em muốn cùng ba cùng cô giáo Nghiêm tổ chức sinh nhật. Có thể được chứ ạ?”Cậu bé nhìn cô, ánh mắt như nai con, thuần khiết đến không ngờ. Nghiêm Chân lại nghĩ tới mình trước đây, khi đó cô cũng đã có hy vọng quá xa vời như vậy, cũng đã từng cô đơn như vậy.Bỗng dưng ánh mắt có chút ẩm ướt, cô vội vàng lấy tay lau đi. Cố Gia Minh mở to hai mắt nhìn cô, “Cô giáo Nghiêm, cô khóc à?”“Không có.” Cô ôn nhu nói, hôn lên trán của cậu bé, “Gia Minh ngoan, cô mang em đi tìm ba nhé.”
Mấy ngày nay, bạn nhỏ Cố Gia Minh thái độ chuyển biến tốt làm cho Lý Uyển vui sướng không thôi.Từ sau đêm ở nhà Nghiêm Chân, tiểu tử kia đã tự mình chỉnh sửa chăn đệm, chủ động yêu cầu đến nhà cô giáo Nghiêm ở một thời gian.Nghiêm Chân một bên thay bạn nhỏ Cố Gia Minh thu dọn hành lý một bên nghe Lý Uyển nói, "Đứa nhỏ này đã thông suốt rồi, tuy rằng tiếng mẹ này không gọi ra miệng nhưng nó cũng đã không bài xích co