
t không thể tin được, "Con
cho là mẹ hồ đồ rồi phải không, con mang cô ấy trở về là…?"
Nhìn ánh mắt mẹ mình có
chút kinh ngạc có chút chờ đợi lại có chút khó có thể tin, anh lại nhìn mắt Nghiêm Chân mà cô im lặng đứng
ở nơi đó, hơi hơi mỉm cười, hơn nữa thực dễ dàng nhìn ra là cô còn có chút khẩn
trương. Anh quay đầu lại, vỗ vỗ bả vai mẹ mình, "Mẹ nên ngồi vào bàn trước
đi, chờ ba trở về chúng ta bàn lại."
Nghiêm Chân đi tới, nhẹ
nhàng gọi một tiếng, "Bác gái."
Rồi sau đó cúi đầu, loáng
thoáng lộ ra sự e lệ làm cho trong lòng Lý Uyển nhất thời vui vẻ. Chẳng lẽ, mấy
ngày trước kia chỉ đem con mắng một chút lại trở nên thông suốt rồi sao? Thật sự,
chính là cô gái này sao?
Trên bàn cơm Lý Uyển so với
bình thường có tinh thần hơn, Cố lão gia gọi điện thoại nói một lát có thể về
nhà hơi trễ một chút, mọi người cứ ăn cơm trước, không cần chờ bọn họ.
Lý Uyển càng không ngừng
dùng đũa gắp rau vào trong chén Nghiêm Chân, nhìn chén nhỏ xếp thành núi,
Nghiêm Chân có chút khó xử.
Lương Hòa xì cười một tiếng,
rồi sau đó nhẹ giọng nói, "Mẹ, cẩn thận dọa cô giáo Nghiêm sợ rồi."
Thế này mới rõ là vì cô
giải vây.
Lý Uyển buông đũa, nhìn
Lương Hòa, "Hòa Hòa, con ăn xong rồi chạy nhanh ra gọi điện thoại cho Hoài
Ninh đi. Con nói nó đừng mang theo ba con đi khắp nơi nữa, nghĩ muốn đi chỗ nào
liền đi chỗ đó, nhanh trở về nhà. Nói anh hai con có việc muốn nói."
"Không cần sốt ruột."
Mắt thấy mẹ mình quá cao hứng, Cố Hoài Việt vội vàng ngăn cản, "Bọn con có
thời gian."
Anh có lẽ còn không thể
lý giải tâm tình của mẹ mình, đối với đứa con lớn nhất này của bà thì bà thật sự
là yêu cầu không có bao nhiêu cả, có thể chỉ cần nó mang một cô gái trở về quả
thực chính là chuyện vui mà trời cao ban cho bà rồi. Bà thật vất vả mới thấy con trai đưa về nhà một
người, trong lòng bà cũng không thể bình tĩnh được, chỉ sợ trong máy mắt, cô gái
trước mặt này sẽ không phải là sự thật, trong lòng vừa mừng vừa sợ lại lo được
lo mất.
Bên ngoài vang lên tiếng
kèn, Nghiêm Chân buông chiếc đũa, vừa quay đầu lại thì vừa vặn nhìn thấy Cố Trường
Chí cùng Cố Hoài Ninh vừa bước vào nhà.
Trước đây cho dù đã đến một
lần, tuy nói là tới chúc thọ nhưng cơ hội để Nghiêm Chân cùng vị lão tướng quân
này mặt đối mặt cũng không nhiều, chỉ sợ ông đối với mình cũng không có ấn tượng
gì nhiều.
Quả nhiên, thời điểm Cố
Trường Chí thấy Nghiêm Chân phản ứng liền giống như Lý Uyển, sửng sốt một chút.
Mà đi theo phía sau ông là Cố Hoài Ninh lại nhíu mày, rồi sau đó là bộ dáng lạnh
nhạt.
"Ba, nếu ba không có
việc gì thì liền cùng với mẹ ra phòng khách đi, con cùng Nghiêm Chân có việc muốn
nói với ba mẹ." Còn chưa đợi Cố Trường Chí ra miệng hỏi thì Cố Hoài Việt
đã nói trước.
Cố Trường Chí đem áo
khoác đưa cho Lương Hòa, rồi sau đó đưa mắt nhìn kỹ bọn họ, nhất thời hiểu được
vài phần. Tiền trảm hậu tấu*, chiêu này của con cháu nhà này thật là dùng rất
thành thục.
"Nói đi." Bưng
một ly trà vừa mới pha, Cố Trường Chí nói. Nhưng vừa nói xong đã bị Lý Uyển trừng
mắt liếc nhìn một cái.
"Đã về nhà trễ còn
làm giá cái gì?"
Cố lão tướng quân không để
ý vợ mình, chỉ nhìn về phía Cố Hoài Việt.
"Cũng không phải chuyện
gì lớn." Đối với ba mình, Cố Hoài Việt vẫn duy trì tiêu chuẩn như cũ, biểu
tình cũng thả lỏng, "Con hôm nay dẫn Nghiêm Chân về đây, chính là muốn để
cho mọi người nhìn thấy con dâu tương lai."
"Hả?" Tuy đã
đoán trước, nhưng Cố Trường Chí vẫn lắp bắp kinh hãi, ông vốn tưởng rằng cô gái
kia lại là người con mình mang về nhà cho có lệ với hai lão già bọn họ.
Biểu tình của Lý Uyển lúc
này buông lỏng, rồi sau đó đuôi lông mày ánh lên niềm vui.
"Xác định rõ ràng rồi
sao?" Cố Trường Chí không tỏ thái độ, chính là từ từ hỏi.
Cố Hoài Việt nhìn Nghiêm
Chân liếc mắt một cái, thấy nàng cô cúi đầu cũng không có ý phản đối, liền nói,
"Đã xác định rõ ràng, hơn nữa trước khi quay lại quân khu, chúng con nghĩ
muốn đem sự tình quyết định luôn."
Cố Trường Chí hơi hơi
nhíu mày, "Gấp như vậy?"
Nói xong, cánh tay đã bị
người bên cạnh đập một chút, ông nhíu mày nhìn về phía người bạn già. Chỉ thấy
Lý Uyển nhướng mày, "Con nghĩ thông suốt, ông còn can thiệp làm cái gì? Cái
gì gấp hay không gấp, trình tự này ông ở bên cạnh giúp đỡ một chút không phải
được sao?"
"Hồ nháo!" Cố
lão tướng quân quát lớn một tiếng, ở đây tất cả mọi người không dám lên tiếng. Lão
tướng quân đem cái chén đặt ở trên bàn, đè nén tức giận, "Cho dù bà lại sốt
ruột, cũng không thể như vậy, thật không chút rõ ràng lại đồng ý. Con bà có tâm
tư gì, tôi với bà chẳng lẽ còn không rõ hay sao, nếu chậm trễ việc lớn con gái
nhà người ta bà có hối hận cũng không làm gì được. Một người không đủ hay sao
mà còn muốn đến hai người? Đến lúc đó bà chỉ biết hối hận."
Lý Uyển mấp máy miệng, há
miệng thở dốc, không dám nhiều lời nữa.
Giáo huấn xong Lý Uyển,
lão tướng quân nhìn về phía Cố Hoài Việt, "Con đứng dậy, đi theo ba vào
trong thư phòng đi."
"Bác trai." Nghiêm
Chân nãy giờ vẫn trầm mặc bỗng nhiên vào lúc này mở miệng. Cô đầu tiên là cười,
"B