
ến rạng ngời cùng đứa con đang hân hoan kia làm
cho anh cảm
thấy
mình thật
may mắn.
May mắn
chính mình còn có một
mái nhà để
trở về.
Trong nhà cửa đang mở lớn, bạn nhỏ Cố Gia Minh đang ngồi giữa nhà cùng Tiểu Đồng nhà hàng xóm chơi
cờ, hai
đứa trẻ đều mang bộ dạng thâm trầm. Cố Hoài Việt nhìn vào cũng không quấy rầy hai bé, trực tiếp lướt qua mà đi vào phòng bếp. Tại phòng bếp tràn ngập mùi đồ ăn, nhưng
chủ nhân
làm nên những
món ăn này không phải
Nghiêm Chân mà là Thím Trương cố ý từ thành phố C tới đây chiếu cố Nghiêm Chân. Nghiêm Chân đã
mang thai được
8 tháng, Cố
lão phu nhân lo lắng
một
mình cô vất
vả khi
vừa chiếu cố Gia Minh vừa đi dạy học nên để cho Thím Trương
tới đây
hỗ trợ.
Cố Hoài Việt cởi áo khoác ra, đi vào phòng bếp, “Thím Trương,
để cháu
làm cho.”
“Không cần.” Thím Trương
không cho anh nhúng tay vào, chính mình lưu
loát làm mấy
món ăn được
rồi.
Cố Hoài Việt cũng biết tính tình thím Trương,
cười cười rồi đi vào phòng ngủ. Động tác đẩy cửa phòng ngủ ra của anh rất nhẹ, bởi vì trong khoảng thời gian này vào buổi tối cô ngủ không được tốt. Ban đêm ngủ không tốt nên ban ngày rất dễ dàng mệt mỏi rã rời, bình thường có khi ngồi cũng có thể ngủ được.
Quả nhiên, thời điểm anh đi vào Nghiêm Chân đang
tựa vào
đầu giường, nhắm mắt lại như
đang ngủ
say. Tóc dài cũng đã cắt
đi không ít, mái tóc mềm
mại vây
quanh cổ
cô, làm nền
cho khuôn mặt
khéo léo cùng dịu
dàng kia của
cô. Bỗng
nhiên cô giật
mình, tấm
chăn mỏng
đắp
trên đùi cũng theo động
tác của
cô mà trượt
xuống dưới. Cố Hoài Việt bước nhanh đi qua, đem tấm chăn nhặt lên, một lần nữa đắp lên cho cô.
Có lẽ động tác của anh có chút mạnh, mà cũng có lẽ là do hương
vị của anh đã rất quen thuộc với cô nên khiến cô hoảng hốt mà mở mắt ngay. Nhìn người kia gần trong gang tấc, trong lúc nhất thời có chút thần thần.
Khoảng cách thân mật quá gần, ngay cả hô hấp đều cảm giác được.
Đối diện với cô một lát, thấy cô còn không có tỉnh lại, Cố Hoài Việt cười nhẹ, đơn
giản trực tiếp hôn cô một chút, “Choáng váng sao?”
Khuôn mặt của Nghiêm Chân lập tức đỏ lên, cô đẩy anh ra lại bị tay anh ôm lấy, kéo vào trong lòng. Nghiêm
Chân không thể
giãy dụa,
chỉ có
thể bật cười, “Không chê em mập sao?”
Cố Hoài Việt liếc mắt nhìn cô, “Em cho rằng hiện tại em rất nặng sao?”
Nghiêm Chân không nói gì. Cô có chút buồn bực, rất nhiều người phụ nữ trong khi mang thai đều béo lên không ít, việc khôi phục sau hậu sản cũng thực khó khăn. Mà trước mắt Nghiêm Chân còn không có
phiền não
này, bởi
vì cô trừ
bỏ cái bụng
đang lớn
lên quá cỡ
này thì những
nơi khác trên người cô cũng không tăng lên được ký thịt nào.
“Đây là cái gì?” Cô lấy cuốn album, mở ra, liếc mắt nhìn, ánh mắt không khỏi sáng ngời.
Cố Hoài Việt nhìn cô. Bởi vì cô mang thai nên trên
cái mũi của
cô nổi
lên hai ba chấm
li ti, mỗi
khi cô chau mày thì anh lại
muốn hôn
cô. Hôn… hôn… thật
dễ
dàng… Khụ
Khụ… cho
nên Cố
tham mưu trưởng thật cố gắng khắc chế loại ý nghĩ này, anh cầm lấy cuốn album đưa
một tấm rồi lại một tấm qua cho cô xem.
Lật qua lật lại, Nghiêm Chân không khỏi thở dài.
“Làm sao vậy?”
“Em hiện tại có phải là không đẹp bằng khi đó không?” Thích chưng
diện là
thiên tính của
phụ nữ, cô giáo Nghiêm cũng không
ngoại lệ.
Mà Cố tham mưu
trưởng chẳng sợ EQ lại thấp, cũng biết đáp án của loại vấn đề này là gì, “Làm sao có thể,” Anh cười.
“Nhưng lúc đó em cũng
gần ba
mười tuổi rồi.” Tuy rằng đáp án của thủ trưởng đã trấn an cô nhưng
Nghiêm Chân nghĩ đến
số tuổi của mình mà cũng có chút phiền muộn.
“Chẳng lẽ anh trẻ tuổi hơn
so với
em sao?” Cố
Hoài Việt
bật cười, “Đừng quên, qua ba năm nữa thì ông xã của em cũng đến cái tuổi 40 rồi đấy.”
Nghiêm Chân nghe vậy cũng thản nhiên nở nụ cười.
Xem ra thời gian sẽ không rộng lượng đối với bất kỳ ai.
Ba mươi gây dựng, bốn mươi
chững chạc, năm mươi
thuận buồm xuôi gió, sáu mươi
biết số mệnh, nào có mấy người thọ trên bảy mươi
tuổi mà
còn có thể
có một
người như
vậy làm
bạn.
Đây coi như là phúc khí của cô.
Lại cùng nhau họp mặt trong một đêm giao thừa nữa.
Đây là khoảng thời gian sau hai năm ngày cử hành hôn lễ của Nghiêm Chân ở thành phố B. Ở trong quân doanh thì thời điểm đón năm mới luôn rất náo nhiệt, các liên đội cùng nhau tổ chức các trò chơi
chào mừng
ngày tết
âm lịch
đang tới
gần thì
không nói, còn có hội
diễn từ các phân đội biểu diễn cho mọi người cùng xem nữa.
Thời điểm đón năm mới của năm nay, Cố Hoài Việt cùng Cố Hoài Ninh đều không có về nhà, đều phải ở lại trong sư
đoàn để
trực tết. Lý Uyển vốn không muốn, nhưng năm nay con lớn Cố Hoài Thanh ở phía nam cũng về nhà, bà cũng không nên cưỡng cầu nữa.
“Mẹ cháu ngày hôm qua gọi điện thoại cho ông già này mà vẫn còn rất oán giận đấy, nói thật vất vả lắm Hoài Thanh mới về nhà được một chuyến, thế mà hai đứa các cháu lại phải ở lại đây trực.” Diệp lão nói xong, cười nhẹ, lại đùa nghịch với Tiểu Bảo Bảo mập mạp ở trong lòng mình.
Tiểu Bảo Bảo kế thừa từ ba của mình một đôi mắt đen như
mực,
sáng ng