
muốn chia rẽ chúng ta.” Ngữ khí của Ôn Lương Ngọc trở nên thập phần không khách khí. Xoay người rời đi .
Bốn vị quản gia mới ra cửa Kỳ Lân phủ, đột nhiên quỳ rạp trên đất,
học chó sủa, vừa chạy vừa sủa. Vượng Tài và đại chó săn đang đi cùng
nhau, hiếu kỳ ngửi ngửi, mấy người này không giống mùi, còn dám giả mạo
đồng loại của ta, vung nước tiểu, khinh bỉ.
“Hừ, khi dễ phụ thân và tiểu phụ thân của chúng ta, cho các ngươi học chó sủa là còn tiện nghi các ngươi.”
“Lần sau không may mắn như vậy đâu.” Song thai nhà Lý Hiểu Nhạc cười
tủm tỉm nói. Đồ đệ thân truyền của đại ôn thần, tiểu ôn thần ra đời.
Nghề nghiệp. Đương nhiên, quản gia có rất nhiều loại, bao gồm quản gia
tiểu nhân.
Bốn vị tổng quản thất thố trước cửa Kỳ Lân vương phủ, khiến bốn vị
Vương gia không còn mặt mũi, Kỳ Lân vương thượng triều, cười nhạo bọn họ một phen. Vì thế, Kỳ Lân vương cảm thấy một nhà Lý Hiểu Nhạc cũng có
chỗ tốt, ít nhất ở phương diện này, ra tay đủ hung ác.
Phu thê thỉnh thoảng cùng nhau dạo phố, tăng thêm tình thú, màu sắc
cho cuộc sống bình thản, Lý Hiểu Nhạc quyết định, hôm nay cùng Ôn Lương
Ngọc đi dạo, so đấu một canh giờ, xem ai nhặt được nhiều tiền đồng nhất. bởi vì người thắng, buổi tối sẽ được ở mặt trên. Cho nên, vì gia tăng
tình thú giữa phu thê, hai người vừa lên phố liền bắt đầu nhặt tiền.
Kỳ thật tiền đồng nào dễ nhặt như vậy, không phải ai cũng làm rơi
tiền, với Lý Hiểu Nhạc mà nói, nhặt thật lâu, vẫn chưa thấy bóng dáng
tiền đồng. Hôm nay không có người rơi tiền, sao buổi tối ta thể hiện
được oai hùng! Đột nhiên, hắn nghe có tiếng tiền rơi xuống đất, chuyển
thân đuổi theo, chết tiệt, tiền đồng lăn lông lốc trên phố, Lý Hiểu Nhạc đuổi nửa ngày, con bà nó, tiền đồng cũng biết khinh công ư. Lý Hiểu
Nhạc vừa định một cước giẫm lên, phát hiện có người nhanh hơn hắn, tiền
đồng bị nhặt, ô……
Lý Hiểu Nhạc ngẩng đầu nhìn, người nhặt tiền đồng là Thanh Long quản
gia. Chỉ thấy gã vô cùng cao hứng cầm tiền đồng, hỏi Lý Hiểu Nhạc:
“Ngươi đuổi nửa ngày, tiền đồng bị ta nhặt được, muốn không?”
Lý Hiểu Nhạc gật đầu, nhưng lập tức nói: “Ngươi hảo tâm cho ta như vậy?”
“Ngươi muốn, ta không cho.” Thanh Long quản gia nói ra, đắc ý cầm
tiền đồng quơ quơ trước mắt Lý Hiểu Nhạc, mắt Lý Hiểu Nhạc đảo qua đảo
lại. “Bây giờ nó là của ta.”
“Ai thèm, ta sẽ nhặt được tiền đồng!” Lý Hiểu Nhạc không cho là đúng. Lỗ mũi hếch lên trời.
“Ta thật sự không rõ, thần giữ của như ngươi chẳng có cái gì tốt, sao Ôn công tử lại vừa ý ngươi.” Thanh Long quản gia ê ẩm nói.
“Đó là ta cường hơn ngươi, ta thiệt tình với hắn, không giống các ngươi chỉ nhìn bề ngoài xinh đẹp.”
“Sớm muộn có một ngày, Ôn công tử sẽ vừa ý người khác, không cần ngươi.”
“Ăn không được nho, nói quả nho chua.”
“Ta ăn không ăn được nho? Ta có điểm nào không bằng ngươi, học vấn
hơn ngươi, có giáo dưỡng, có tiền đồ, có của cải hơn ngươi, nếu ta muốn
theo đuổi Ôn công tử, chắc chắn hắn không do dự mà chọn ta.”
“Lại cóc muốn ăn thịt thiên nga, ngươi ra chỗ khác mà nghỉ ngơi, tính toán lão bà người khác, chẳng có gì vui!” Lý Hiểu Nhạc nói ra.
“Thế thì sao, Ôn công tử là người, không phải vật phẩm, hắn có thể chọn người tốt hơn.” Thanh Long quản gia nói.
“Ngu ngốc!” Lý Hiểu Nhạc mắng, “Tính toán lão bà của ta, ngươi xem ta chỉnh chết ngươi thế nào.”
Lý Hiểu Nhạc buồn bực về nhà, rất xa trông thấy Ôn Lương Ngọc cầm một đồng tiền, cười xấu xa, tựa như một ác bá đùa giỡn thiếu nữ nhà lành:
“Tướng công, hôm nay nhân gia ở phía trên.” Lý Hiểu Nhạc hắc tuyến, tên
đồng nghiệp thiếu đạo đức, trong lòng càng căm phẫn.
Qua không lâu, nghe nói quản gia của Thanh Long vương phủ thượng một
tên giết heo, bộ dáng tên giết heo thực là lỗi lớn a, so với heo hắn
giết không đẹp hơn bao nhiêu, nhưng vị tổng quản tự cho là thanh cao lại dễ dàng thượng người ta. Có người nói tình cảnh, tư thế ngày đó như củi khô bốc lửa, thiêu trọn ba ngày, tên giết heo rên rỉ gọi, cuống họng
đều khàn.
“Tướng công, ngươi có thấy Kim Thương Không Ngã ta mới phối không?
Còn Vạn Thọ Vô Cương Tán nữa? Ta tìm không thấy, ta định hôm nay thử
trên Vượng Tài và đại chó săn, xem dược hiệu thế nào.” Ôn Lương Ngọc
cười đến ngọt ngào, Vượng Tài và đại chó săn toàn thân phát run, cuộn
tròn một chỗ.
“Không cần thử, ta đã thay ngươi thử qua.” Vừa nghe lời này, lưỡng
cẩu nhẹ nhàng thở ra, nhưng mặt Ôn Lương Ngọc lập tức đen lại: “Ngươi
giỏi, ngươi lén tìm ai sau lưng ta, ngươi nói rõ ràng cho ta!”
“Thân thân lão bà, không nên tức giận, là ta cho quản gia của Thanh
Long vương phủ dùng. Ai bảo hắn muốn tìm bất mãn, suốt ngày nhớ thương
lão bà của ta. Ta rất thiện lương, giúp hắn tìm một người thân mật, thỏa mãn tâm hồn cô độc của hắn.” Lý Hiểu Nhạc nói ra, “Ai bảo chúng ta là
đồng nghiệp.”
hàm là thú lão bà đều cảm giác được, sau khi thành thân không giống
với lúc trước. Có cái gì khác? Sinh hoạt mới lạ hơn, cuộc sống ma xát
không ngừng, xử lý không tốt sẽ rất phiền toái. Đương nhiên, Lý Hiểu
Nhạc cũng gặp phải vấn đề như thế, nhưng hắn rất nhanh phát hiện những
vấn đề này lại không