Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Quản Gia Kí Sự Lục

Quản Gia Kí Sự Lục

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322001

Bình chọn: 10.00/10/200 lượt.

quản gia của vương

phủ là nghề nghiệp có lợi nhất, đặc biệt là quản gia của vương phủ có

quyền lực, thu nhập không tồi.

Đồng nghiệp là oan gia, điểm này, từ lúc Lý Hiểu Nhạc làm quản gia

thì bắt đầu hiểu rõ. Ngươi nghĩ, trong nhà Vương gia đều có quản gia,

Vương gia nhiều, tự nhiên có Vương gia này chướng mắt Vương gia kia, ai

không có oan gia đối đầu, nhất là Kỳ Lân vương quyền cao chức trọng,

càng nhiều oan gia hơn. Nhưng dám trực tiếp đối đầu với hắn, chỉ có tứ

đại vương gia, Thanh Long vương, Chu Tước vương, Bạch Hổ vương, Huyền Vũ vương. Kỳ Lân vương nhà ngươi có quản gia, bốn vị vương gia nhà người

ta cũng có quản gia xuất sắc. Nhưng, Lý Hiểu Nhạc kiên trì cho rằng mình là quả gia xuất sắc nhất.

Lý Hiểu Nhạc quản lý hạ nhân, trong vương phủ gọn gàng ngăn nắp, ai

cũng không dám trộm, lại càng không dám lười biếng. Lý Hiểu Nhạc là ai

chứ, hắn đem tính cách thần giữ của phát huy một cách tối đa. Cái mũi

thính như Vượng Tài, con mắt có thể nhìn xuyên thấu, lỗ tai nghe âm xa

ngàn dặm, nhất là độ mẫn cảm đối với tiền. Mà ngay cả hướng đi của Vương phi – lão bà của Kỳ Lân vương, Lý Hiểu Nhạc cho rằng, chỉ cần mình

không nói, Vương gia có lật cả vương triều lên cũng tìm không thấy.

Nhưng Lý Hiểu Nhạc cực chán ghét bốn quản gia của vương phủ khác, nhắc

tới bọn họ chính là cừu nhân không đội trời chung, cừu cao hơn núi, hận

sâu hơn biển.

Chuyện kể rằng, sinh thần Vương gia, bốn vị Vương gia tặng thọ lễ,

đều phái quản gia đến. Lý Hiểu Nhạc may mắn gặp được đồng nghiệp, đương

nhiên, lúc mới gặp hắn còn chưa chán ghét. Nhưng, có người muốn làm

chuyện ngươi chán ghét, ngươi không muốn hận cũng khó.

Thanh Long quản gia thấy Lý Hiểu Nhạc, đưa lên hạ lễ, hỏi một câu:

“Vị tiểu ca này, bộ dáng thực đẹp đẽ, hẳn là tiểu công tử của Lý quản

gia thay phụ thân ngươi tới đón tiếp chúng ta, chẳng lẽ thân thể Lý quản gia không khỏe, đuổi theo bạc tới đau thắt lưng?”

Lý Hiểu Nhạc: ngươi nói ai nhỏ! Ta đây là nam tử hán, ngươi nói ai

đuổi theo bạc tới đau thắt lưng, ngươi rõ ràng là chê cười ta tham tiền!

Lý Hiểu Nhạc vừa định phát tác, Chu Tước quản gia cũng nói một câu:

“Không phải đuổi theo bạc tới đau thắt lưng, mà chắc chắc là vì cuộc

sống quá cần kiệm, dinh dưỡng không đủ, mệt mỏi, không rời nổi giường.”

Lý Hiểu Nhạc vừa nghe, lửa giận càng bốc lên, rất muốn đánh người.

“Không đúng không đúng, nhất định là vì quá tính toán tỉ mỉ, buổi tối ngủ không yên, hôm nay dậy không nổi.” Bạch Hổ quản gia nói như thế.

“Ta thấy là vì mới cưới phu nhân xinh đẹp, mệt nhọc quá độ a, ha ha ha……” Huyền Vũ quản gia cũng nói ra.

“Ta cho rằng, ta nói vô cùng có đạo lý.”

“Ta cảm thấy ta nói đúng!”

“Sao tin tức của các ngươi có thể chính xác, của ta chính xác nhất!”

Bốn vị quản gia tranh chấp không ngừng, Lý Hiểu Nhạc nghe tới tím mặt.

“Ta nói, Lý công tử. Vì sao phụ thân Lý Hiểu Nhạc của ngươi phái ngươi ra tiếp đón chúng ta?” Thanh Long quản gia hỏi.

“Các vị, tại hạ chính là Lý Hiểu Nhạc.” Lý Hiểu Nhạc nghiến răng

nghiến lợi nói, “Thứ nhất, ta không đuổi theo bạc mà đau thắt lưng. Thứ

hai, dinh dưỡng của ta rất đầy đủ. Thứ ba, ta chỉ tính sổ ban ngày [vì

tiết kiệm dầu thắp'>. Thứ tư, ta trên giường có sinh long hoạt hổ hay

không, ngươi quản được sao. Ngươi kém cỏi thì có! Còn nữa, con ta mới 4

tuổi.”

Bốn vị quản gia kinh hãi lui về phía sau, mở mắt thật to, trăm miệng một lời: “Không thể nào!”

“Thất kính thất kính, chúng ta có mắt như mù.”

“Đúng vậy, ta cũng không ngờ, diện mạo của Lý huynh thực trẻ a.”

Hừ, đố kỵ, chắc chắn là đố kỵ, đố kỵ ta tài năng hơn, trẻ tuổi hơn, có lão bà xinh đẹp hơn.

“Tướng công, các ngươi đang làm gì đó, Vương gia gọi ngươi qua kìa.”

Ôn Lương Ngọc xinh đẹp như lan nhẹ nhàng đi đến, khung nền là một vườn

hoa bách hợp nở rộ, khiến bốn vị quản gia chói mắt, choáng váng. Mỹ mỹ

mỹ…… Mỹ nhân a! Tiểu tử thúi này, thực sự quá phúc khí. Bốn vị quản gia

cảm thán.

Lý Hiểu Nhạc chắp tay: “Các vị, thứ lỗi không tiếp được.” Sau đó rời đi.

Ôn Lương Ngọc xoay người phải đi, tay áo lại bị người kéo, ngẩng đầu

nhìn, là Thanh Long quản gia. Thanh Long quản gia diện mạo nhã nhặn,

nghe nói là văn nhân, rất có học vấn. “Vị công tử này, cần gì phải đi

gấp gáp, tại hạ có lời muốn nói.”

“Nói chuyện, sao lại kéo tay áo của ta?” Ôn Lương Ngọc không nóng không lạnh nói. Thanh Long quản gia ngượng ngùng buông tay ra.

“Tại hạ thấy công tử có vẻ là văn nhân tử tôn, gia đình quan lại, vì

sao phải đành gả cho một kẻ phố chợ? Là hắn áp bức ngươi, hay là có ẩn

tình, nói ra, chúng ta sẽ giúp ngươi.” Thanh Long quản gia nói.

“Ngươi thật buồn cười, ta tự nguyện gả cho Lý Hiểu Nhạc, hắn chưa

từng ép buộc ta. Hơn nữa, hắn còn cứu ta. Ta cam tâm tình nguyện, các vị đừng đoán mò.” Ôn Lương Ngọc cảm thấy buồn cười.

“Nhưng các ngươi không tương xứng.” Thanh Long quản gia nói.

“Có tương xứng hay không, tự ta biết rõ, cái đó và ngươi quan hệ gì?” Ôn Lương Ngọc nói, “Ta rất ghét người khác nói xấu Lý Hiểu Nhạc nhà

ta.”

“Tại hạ không ác ý, chỉ muốn tốt cho công tử.”

“Ta thấy lòng ngươi bất lương,