
chuyện chứ, có thể đối quán khác không!
Thị vệ dùng Nhất Dương Chỉ chọc một lỗ thủng trên tường, để công chúa nghe lén.
“Tiểu Ngọc, các ngươi nhanh rời đi a.”
“Tại sao chúng ta phải rời đi?”
“Biến thiên, các ngươi không thể ở trong kinh thành, nhất là Kỳ Lân vương phủ.”
“Biến thiên? Biến cái gì thiên?”
“Ai nha, sao đầu óc ngươi lại không nhanh nhạy vậy, biến thiên là đoạt vương vị.”
“Chu Tước Vương muốn làm phản.”
“15 tháng 8.”
“Vì sao nói cho ta biết, ngươi không sợ ta để lộ bí mật!”
“Cho dù ngươi để lộ bí mật, cùng lắm thì mưu phản sớm, trước kia ta có lỗi với ngươi, ta không muốn ngươi chết. Ngươi cùng Lý Hiểu Nhạc nhanh chóng rời đi, đừng trở lại kinh thành.”
“Ngươi chắc chắn các ngươi có thể thành công?”
“Chắc chắn, ngươi không nên hỏi.”
“Vậy ngươi thì sao?”
“Cùng Chu Tước Vương, đây là lựa chọn lúc trước của ta.”
Chu Tước Vương muốn đoạt long ỷ của phụ hoàng vào ngày 15 tháng 8, để cái ghế cho ngươi, chúng ta chơi cái gì! Cửu công chúa viết một tờ giấy, đưa cho thị vệ: “Nhanh chóng giao phụ hoàng.”
Ôn Lương Ngọc không tiết lộ tin tức cho người khác, nhưng khi hoàng đế gọi Kỳ Lân Vương tiến cung, Kỳ Lân Vương trở về nói, Chu Tước Vương có ý đồ mưu phản. Kỳ Lân Vương mời ba vị Vương gia đến tiệc trà, chủ đề tiệc trà là, làm thế nào ăn chim nhỏ.
“Ta tán thành hấp.” Huyền Vũ Vương nói.
“Kho lên ngon hơn.” Bạch Hổ Vương nhấp một miếng trà.
“Hầm cách thủy ăn đi.” Thanh Long vương hiếm khi mở miệng.
“Nướng chín ăn.” Kỳ Lân Vương phát biểu.
“Kỳ thật a, tiểu nhân có một ý kiến, ba vị Vương gia nhất định hứng thú.” Lý Hiểu Nhạc cười vô cùng xấu xa, mấy người rùng mình một cái.
“Chủ ý của ngươi cần tiền a.” Huyền Vũ Vương hỏi.
“Vương gia, ngài thật sự hiểu ý ta.” Lý Hiểu Nhạc cười xấu xa hơn, “Một người muốn có được cái gì đó, không thể dễ dàng cho hắn, muốn hắn thấy mà không ăn được, mỗi ngày treo trước mặt hắn, như vậy mới tốt. Đây là cảnh giới cao nhất của chỉnh người.”
Chia nhau thu phục loạn đoảng, mọi người không muốn thiệt thòi. Bốn vị Vương gia nghiên cứu nửa ngày, vì số lượng quân tảo phản ở mỗi nhánh không bằng nhau, không ai muốn nhận phần nhiều hơn.
“Bạch Hổ Vương, ngươi lớn hơn chúng ta, võ công cao hơn chúng ta, ngươi nên đi đối phó với phản quân Đông Lộ.”
“Dựa vào cái gì mà ta phải đi, Thanh Long vương, ngươi tuổi trẻ, thời kì sung sức, ngươi nên đi mới đúng.”
“Không, Bắc Lộ về ta.”
“Vậy không được, ta muốn đại quân Bắc Lộ, ít người.”
“Các ngươi, huynh đệ không có tình nghĩa, đáng lễ nên dành việc khó làm mới đúng.”
“Vậy ngươi đi đối phó đại quân Đông Lộ a!”
“Không đi.”
Bốn vị Vương gia chỉ thiếu nước đánh nhau!
“Các vị, bình tĩnh, bình tĩnh, tiểu nhân có một biện pháp tốt.” Lý Hiểu Nhạc nói.
“Lý quản gia, biện pháp gì?” Bạch Hổ Vương hỏi.
“Bắt thăm a!”
Chu Tước Vương chia ra bốn lộ, muốn mưu phản, bốn vị Vương gia chia nhau ngăn cản.
Kỳ Lân Vương vận may khá tốt, bắt trúng đại quân Tây Lộ. Thanh Long vương vận may rất tốt, đại quân Bắc Lộ, ít người, dễ xử lý. Huyền Vũ Vương cũng không tệ, đại quân Nam Lộ, nghe nói tướng quân không lợi hại, mà gã còn có phương pháp trị thối chân, phải bắt sống gã! Bạch Hổ Vương vận khí quá đen, đại quân Đông Lộ, quân đội của Viên Vũ Lâu, hết sức lợi hại.
Bạch Hổ Vương vất vả giao chiến, mắt thấy sắp chống đỡ không nổi, đột nhiên một mũi tên lăng không bay tới, bắn Viên Vũ Lâu ngã ngựa. Bạch Hổ Vương từ xa xa trông thấy, trên gò núi có một người cầm cung tiễn, dung mạo xuất trần, là Chiết Vân! Kiều Siêu Phong đứng phía sau hắn, Chiết Vân vén tay áo lên, trên cánh tay là hình hồ điệp xinh đẹp.
Bạch Hổ Vương chợt nhớ tới, người y yêu nhất, trước khi chết nói với y: “Ta muốn hóa thành hồ điệp xinh đẹp, bay lượn bên cạnh ngươi, ngươi phải tìm được ta a, phải yêu ta thật nhiều, nếu không, ta sẽ vĩnh viễn rời khỏi ngươi, cùng người khác bay đi.”
Hồ điệp bay mất! Hồ điệp của ta bay mất rồi! Bạch Hổ Vương chỉ ngây ngốc đứng đó.
—————————————-
Chu Tước Vương trực tiếp lãnh binh tiến cung, trong nội cung rất yên tĩnh, Hoàng thượng đang ngồi trên ghế rồng, đang chờ hắn.
“Đậu Đinh, rốt cục ngươi đã tới, hoàng huynh đợi ngươi lâu rồi.” Hoàng thượng cười tủm tỉm.
“Hóa ra ngươi sớm chuẩn bị xong.” Chu Tước Vương tức giận, dựa vào cái gì mà mỗi lần y đều thắng!
“Đúng thế, ngươi chơi nhiều năm như vậy, ta cùng ngươi chơi nhiều năm như vậy, suy nghĩ của ngươi, ta còn không biết ư!” Hoàng Thượng cười càng vui vẻ.
“Ngươi sớm biết ta muốn mưu phản, vì sao không giết ta.”
“Tại sao ta phải giết ngươi? Thiếu ngươi, triều đình có thể náo nhiệt ư!”
“Ngươi đúa ta!” Chu Tước Vương phát hỏa.
“Ta không đùa ngươi, đây là biểu hiện tình yêu của ta. Ngươi xem ngươi, bộ dáng tức giận, đáng yêu hệt lúc còn bé!”
“Không được nói ta đáng yêu!”
“Có muốn ngồi lên long ỷ?”
“Muốn.”
“Muốn thì nói với ca ca, đến, đến bên cạnh ca ca.”
Chu Tước Vương bĩu môi, cực không tình nguyện đi tới bên cạnh hoàng đế, hoàng đế kéo hắn cùng ngồi xuống.
“Long ỷ thoải mái không?”
“Thực cứng, rất không thoải mái. Ca ca nên đặt cái đệm.”
Hoàng đế cười ôm Chu Tước Vương,