Polaroid
Quản Gia Kí Sự Lục

Quản Gia Kí Sự Lục

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322714

Bình chọn: 8.00/10/271 lượt.

đùa vui vẻ.

“Ngươi xem, nhìn ngươi đen.”

“Còn nói ta, ngươi đen hơn.”

“Ngươi chắc chắn từ lò bán than ra.”

“Ngươi mới thế, bị than tấp lên.”

Bảo Bảo thấy tiểu thế tử thích ăn ngô nướng, đưa ngô của mình cho tiểu thế tử, tiểu thế tử nở nụ cười. Bối Bối càng nỗ lực bới khoai lang cho Nữu Nữu, Tiểu Cẩu Tử và Nhị Mao Tử ăn nhiều, toàn bộ ngô còn lại thuộc về bọn họ .

Hài tử thường đùa không biết mệt mỏi, về nhà cầm ghế dài, ghế trúc, chơi kỵ mã chiến tranh, trong ngõ nhỏ chỉ có mấy hài tử, lại trở nên vô cùng náo nhiệt. Lão nhân hóng gió dưới tàng cây; nữ nhân thêu thùa, thỉnh thoảng so sánh, xem tay nghề ai tốt hơn; các nam nhân uống trà nói chuyện phiếm, đánh cờ tán gẫu.

Tiếng ghế lộc cộc, tiếng ồn ào của hài tử chọc giận một người, người này là Chu quả phụ.

Chu quả phụ trời sinh lẳng lơ, trượng phu của nàng bị nàng cắm sừng mà tức chết, trượng phu chết không để lại tài sản cho nàng, vì vậy nàng làm tình nhân thiên hạ, nói khó nghe thì là gái điếm. Chu quả phụ tắm rửa xong, đang muốn ngủ một giấc, tiếng ồn của lũ trẻ khiến nàng ngủ không được, nàng tức giận. Hài tử chết tiệt, ta cho ngươi biết thế nào là ầm ĩ!

Chu quả phụ bưng nước nóng ra, mở cửa, hắt vào lũ trẻ. “Các ngươi còn ầm ĩ, có để người khác ngủ không!”

“Oa a ———-” Nữu Nữu, tiểu thế tử và Nhị Mao Tử trúng nước, bị bỏng.

Các nữ nhân trong ngõ nhỏ tức giận, Bảo Bảo Bối Bối vội đưa tiểu thế tử và Nữu Nữu về nhà thượng dược, đồng thời cáo trạng!

Nữu Nữu đau đến khóc lớn, tiểu thế tử đau đến nhe răng nhếch miệng, Ôn Lương Ngọc yêu thượng thượng dược cho lũ trẻ.

“Vương bát đản, Chu quả phụ, ta không để yên cho ngươi!” Lý Hiểu Nhạc đau lòng bọn nhỏ, thấy bọn nhỏ bị bỏng vô cùng đáng thương. Lão tử không chỉnh chết ngươi không được.

Bảo Bảo cho Nhị Mao Tử thuốc trị thương, mụ mụ của Nhị Mao Tử tức giận, chạy thẳng vào nhà Chu quả phụ, cùng nàng đánh một trận. Hàng xóm cũng chỉ trích nàng, đang náo nhiệt thì tình nhân của Chu quả phụ – ác bá Sắc Tam Nhi đến.

“Tam gia, ngài đã tới, ngài xem ta bị ức hiếp, ngài cần làm chủ cho ta!” Chu quả phụ ác nhân cáo trạng trước.

“Các ngươi muốn làm gì! Nghĩ ức hiếp ai chứ, không nghe Sắc Tam Nhi ta là ai sao!” Sắc Tam Nhi quát những người đang vây quanh, tứ đại hộ pháp định xông lên đánh, các nữ nhân sợ hãi Sắc Tam Nhi mới tản ra.

Lý Hiểu Nhạc xem xét vài ngày, biết được giờ Sắc Tam Nhi thường đến, trong lòng có chủ ý.

“Các con, có muốn xem Chu quả phụ bị mắng không?” Lý Hiểu Nhạc hỏi.

“Muốn xem!” Lũ trẻ gật đầu, nhất là tiểu thế tử, Nữu Nữu và Nhị Mao Tử bị bỏng, rất muốn có người thay bọn chúng báo thù, nên Lý Hiểu Nhạc vừa hỏi, lập tức được ủng hộ.

Thấy rõ tiếng lòng của lũ trẻ, ta là hóa thân của chính nghĩa a, Lý Hiểu Nhạc hết sức cao hứng.

“Đi, thúc thúc báo thù cho các con!”

Lý Hiểu Nhạc để lũ trẻ đứng dưới tàng cây nhìn hắn chỉnh người thế nào: “Các con, học hỏi một chút.”

Lý Hiểu Nhạc chạy đến trước nhà Chu quả phụ, gõ cửa. Chu quả phụ tưởng Sắc Tam Nhi đến, ngay lập tức đi ra. Lý Hiểu Nhạc lắc mình, trốn trên cây. Chu quả phụ mở cửa, không có ai. Kỳ lạ, Chu quả phụ đóng cửa lại.

Một hồi, Lý Hiểu Nhạc lại gõ cửa, Chu quả phụ lại mở cửa, trông thấy ngoài cửa vẫn không có người. Nhiều lần như thế, Chu quả phụ bị chọc giận.

“Tốt, dám đùa giỡn ta, xem ta chỉnh ngươi thế nào.” Chu quả phụ chuẩn bị một thùng phân, đứng chờ trước cửa. Lúc này Sắc Tam Nhi dẫn tứ đại hộ pháp đến, Sắc Tam Nhi bắt đầu gõ cửa, Chu quả phụ vừa nghe, lại nữa rồi, lần này lão nương không tha cho ngươi. Vì vậy cầm thùng leo lên thang, rầm, giội toàn bộ trên người Sắc Tam Nhi!

“Ha ha ha ha.” Hài tử, hàng xóm cùng Lý Hiểu Nhạc cười đến đau bụng, Sắc Tam Nhi giơ chân mắng chửi, Chu quả phụ vừa nghe, cảm thấy không đúng, mở cửa xem xét, là Sắc Tam Nhi trên người đầy phân.

“Tam gia, ta……” Chu quả phụ chưa kịp giải thích, đã bị Sắc Tam Nhi liên tục vả miệng.

“Các con hết giận, thúc thúc được không.” Lý hiểu mừng rỡ hỏi.

“Thúc thúc tốt nhất.” Hình tượng Lý Hiểu Nhạc trong suy nghĩ của bọn nhỏ lập tức cao lớn.

“Tiểu thế tử, nếu lần sau phu tử bị bệnh, ngươi được nghỉ, ta có thể tới tìm ngươi chơi chứ?” Bảo Bảo nhút nhát hỏi.

“Được.” Tiểu thế tử mang ngọc bội mình thích nhất cho Bảo Bảo. “Lần sau chúng ta cùng nhau chơi đùa.”

“Vậy ngươi có thích ta không, dù chỉ một chút.” Bảo Bảo cẩn cẩn dực dực hỏi.

“Ừm……” Tiểu thế tử nghĩ nghĩ, Bảo Bảo rất khẩn trương. Tiểu thế tử thấy bộ dáng Bảo Bảo đáng yêu, liền hôn một cái lên má Bảo Bảo. “Có.”

“A —– thật tốt quá.” Bảo Bảo rèo hò.

Kỳ Lân Vương nhìn hai tiểu hai tử hôn nhẹ thân thiết, bỏ đi, trong lòng cực kỳ không thoải mái.

“Hừ, muốn cùng con ta phải hỏi qua ta.” Kỳ Lân Vương nói.

“Cần gì hỏi ngươi, con ta nhất định có được con ngươi.” Lý Hiểu Nhạc vô cùng tự tin.

“Nếu Vương gia không đồng ý cũng không sao, chúng ta có thể cướp dâu.” Ôn Lương Ngọc nói.

“Các ngươi dám!”

“Vương gia, Lý Hiểu Nhạc ta không chuyện gì không dám làm?”

Bảo Bảo về đến nhà, liều mạng uống nước, buồn đái, uống nước, buồn đái.

“Bảo Bảo, ngươi làm sao vậy, vì sao dùng sức uống nước?” Ôn Lương Ngọc h