
rồi.”
“Khi đó ta bất đắc dĩ, ngươi nghĩ rằng ta nguyện ý lấy ngươi sao, lưu manh như ngươi, ta đâu có thích.”
“Ta cũng bị ép mới gả cho ngươi, ngươi cho rằng mình là bánh trái thơm ngon sao, không phải ngươi thì không thể. Nói cho ngươi biết, ta lưu manh ác bá thì sao. Bộ dáng này của ta, cũng không phải mới một ngày hai ngày. Ta không lừa gạt ngươi, không giấu diếm ngươi, ngươi quản cái gì! Về nhà quản Nhã công tử của ngươi đi, đừng đến đây tìm ta phiền toái.”
“Ngươi theo ta trở về, không cho ngươi đi thanh lâu!”
“Hôm nay ta phải đi, lão tử đang muốn tìm hoa khôi, ngươi quản được hả.”
“Ta muốn bỏ ngươi.”
“Quá tốt, hiện tại ghi hưu thư, nếu không ghi, ngươi không phải cha ngươi sinh.”
“Nói nhảm, ta do nương sinh, cha ta có thể sinh ta sao.”
Tựa hồ lạc đề, Chu Hồng Phi muốn ghi hưu thư, bỏ Tư Trọng Khải. Tư Trọng Khải mừng thầm, nhanh ghi a, lão tử muốn tự do.
—————————–
Tư Trọng Khải sung sướng thẳng tiến tới thanh lâu thẳng. Di, trông thấy gì đây? Nhã công tử đang thân mật với một nam nhân khác, nam nhân kia nhìn có vẻ xa hoa hơn cả Chu Hồng Phi, phô trương hơn cả ác bá như ta. Nhã công tử bò tường!
“Mau về nhà, nói cho Chu Hồng Phi, nhã công tử bò tường. Hắc hắc hắc……” Tư Trọng Khải phái một người trở về báo cáo, mình ở hiện trường theo dõi.
“Có người theo dõi chúng ta.” Nam nhân kia nói.
“Chỉ là một con chuột nhỏ, đâu đáng hao tâm tổn trí?” Nhã công tử nói.
Nam nhân nhìn bộ dáng lén lút của Tư Trọng Khải, cảm thấy rất đáng yêu, nhất là vẻ mặt hả hê của hắn, quá khôi hài .
“Hắn là ai?”
“Hắn là lão bà của Chu Hồng Phi.”
“Chu Hồng Phi không lấy ngươi?”
“Bọn họ là chỉ phúc vi hôn, mẫu thân của Chu Hồng Phi không cho y lấy ta, muốn y lấy tiểu lưu manh này.”
“Đúng vậy, nếu các ngươi thành thân, ta đâu còn cơ hội a.” Nam nhân hôn một cái lên mặt Nhã công tử.
“Chu Hồng Phi vẫn chưa biết hôm nay ta gặp ngươi.”
“Hiện tại y đã biết.” Nam nhân chỉ phía sau lưng Tư Trọng Khải, bởi vì Chu Hồng Phi đang đứng đó.
Nhã công tử xấu hổ đi đến trước mặt Chu Hồng Phi: “Thực xin lỗi, ta không cố ý lừa ngươi. Hắn tới tìm ta, nói còn yêu thích ta, ta cũng hiểu được, ta vẫn chưa quên hắn……”
“Ngươi theo hắn, bởi vì hắn có tiền hơn ta phải không?” Chu Hồng Phi hỏi.
“Không phải, ta thật sự yêu mến hắn.”
“Trong nhà hắn có rất nhiều thê thiếp, ngươi là cái gì?”
“Nhưng trong nhà người ta cũng chẳng là cái gì.”
“Ta bỏ Tư Trọng Khải lấy ngươi.”
“Chậm, ta đã không cần.”
“Bao nhiêu năm qua ta đối với ngươi thế nào, ngươi biết.”
“Ngươi không cảm thấy, ngươi và ác bá kia rất xứng sao, ta chúc phúc các ngươi.”
“Gì, y và ta rất xứng! Mắt ngươi mù à!” Tư Trọng Khải không vui, giơ chân, chỉ vào Nhã công tử.
“Ta và hắn rất xứng?” Cằm Chu Hồng Phi thiếu chút rơi xuống đất. Tức chết ta.
“Tiểu Nhã, ngươi xem, Chu Hồng Phi rất buồn, y còn thích ngươi như vậy, ngươi cứ theo người khác, có phải tuyệt tình không?” Tư Trọng Khải hảo tâm nói.
“Ta không yêu Chu Hồng Phi, bởi vì khi đó ta cùng đường, mới ở cùng y.”
“Hiện tại ngươi có đường rẽ liền không muốn Chu Hồng Phi?” Tư Trọng Khải nhảy dựng lên, “Ngươi còn không có tiền đồ bằng ta, trước kia ta ăn của cha ta, hiện tại ta có việc buôn bán của mình, ăn của chính mình, ngươi sao, vĩnh viễn đều ăn cơm nhà người ta. Biết bị cười nhạo là cảm giác gì không? Mỗi ngày bị cười ngươi không có tiền đồ, bị xem thường. Ta cho ngươi biết, cảm giác kia thật không tốt. Ngươi bỏ Chu Hồng Phi là tổn thất của ngươi, cả đời ngươi chỉ biết bám vào người khác, vĩnh viễn không ngóc đầu lên được.” Tư Trọng Khải kéo Chu Hồng Phi, “Chúng ta trở về, chúc ngươi may mắn. Tiểu Nhã, ta vẫn tưởng ngươi rất có tài hoa, hóa ra ta nhìn lầm.”
Nhã công tử đi, tinh thần Chu Hồng Phi sa sút không bao lâu, bởi vì Tư Trọng Khải náo loạn, đòi y bỏ vợ. Cuộc sống của y náo nhiệt hơn trước kia, mỗi ngày bị Tư Trọng Khải lăn qua lăn lại, y cũng thương tâm không nổi.
“Không, Nhã đã đi, nếu ta bỏ ngươi, ta thật sự thành người không ai muốn, tôn nghiêm triệt để mất sạch.”
“Trước đó chúng ta đã nói, là giả kết hôn, giờ ngươi đổi ý sao?”
“Chúng ta là chỉ phúc vi hôn, hiện tại chúng ta hay là phu thê, ta không bỏ vợ. Ngươi yên tâm đi.
“Vì sao?”
“Bởi vì tịch mịch a, ta cần cuộc sống náo nhiệt.”
“Ta không phải gia vị cuộc sống của ngươi.”
“Chúng ta có thể thử kết giao.”
“Ta và ngươi? Không nên không nên, thấy thế nào cũng không xứng đôi.”
“Không thử làm sao biết.”
“Ta không thay đổi đâu.”
“Ta cũng không muốn ngươi thay đổi, chúng ta thử thích ứng với đối phương, thế nào?”
“Không được, như vậy ta không thể đùa giỡn người khác, cũng không thể tới thanh lâu.”
“Ngươi có thể đùa giỡn người khác, cũng có thể tới thanh lâu.”
“Thật sao?”
Hai người bắt đầu thử kết giao, điều này khiến mọi người rất giật mình. Ác bá, cũng có người dám muốn?
—————————–
Trên đường kinh thành, có một tiểu ác bá, mang theo bốn gia đinh, đùa giỡn tiểu mỹ nhân. Một đại ác bá đến, dắt cẩu, dẫn theo tứ đại hộ pháp, cười nhạo tiểu ác bá: “Nhìn ngươi đùa giỡn tiểu mỹ nhân như vậy, quê mùa, biết hiện giờ ác bá thường làm gì không?”
“Không