Old school Swatch Watches
Quá Yêu

Quá Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325835

Bình chọn: 7.5.00/10/583 lượt.

uồn tay qua lớp quần áo của Lưu Ỷ Nguyệt, gặm nhấm cần cổ cô.

“Đừng… Không được.” Lưu Ỷ Nguyệt lúng túng từ chối.

“Anh muốn.” Lâm Tây Canh thở hổn hển, ngón tay nhanh nhẹn cởi tung cúc áo cô. Lưu Ỷ Nguyệt chặn tay anh lại, đỏ mặt nhìn anh, “Đây là văn phòng.” Cô nhỏ giọng hô. “Tan tầm rồi, không có ai vào, hơn nữa cửa cũng khóa.” Lâm Tây Canh không để cô cự tuyệt, trực tiếp tách hai chân cô ra.

Trong văn phòng, sóng tình nóng bỏng. Hai người thở hổn hển, mặt đối mặt, tỳ trán vào nhau.

“Như thế này không giống anh.” Hơi thở Lưu Ỷ Nguyệt rối loạn, khẽ nói.

“Vậy thế nào mới giống anh?” Lâm Tây Canh hỏi lại. Lưu Ỷ Nguyệt không biết rằng, Lâm Tây Canh cũng từng là một thanh niên chơi bời. Người không phải thánh hiền, ai lại không giấu kín một phần quá khứ. Khi Lâm Tây Canh chưa là tổng giám đốc, anh từng làm việc cùng tầng lớp công nhân Lâm thị, tiếp xúc với những cặp vợ chồng bình thường nhất. Xem ra, đó mới là Lâm Tây Canh thật sự, chân thật nhất. Vứt bỏ lớp vỏ văn minh, con người cũng giống bao loài khác.

Lâm Tây Canh ôm lấy Lưu Ỷ Nguyệt, “Ôm chặt anh.” Anh nói.

Trong văn phòng có một gian nghỉ, bình thường buổi trưa Lâm Tây Canh đều ngả lưng ở đây một lát. Không ngờ, có một ngày, gian phòng này lại chứng kiến tình yêu của anh.

Lâm Tây Canh bế Lưu Ỷ Nguyệt trên tay, cô nhịn không được cười khẽ.

“Em cứ cười đi! Đợi lát nữa cho em cười không nổi!” Lâm Tây Canh kéo chặt cánh tay, hai người sát vào nhau, hòa làm một.

Cửa phòng ngủ bị Lâm Tây Canh dùng lưng đẩy “ầm” một tiếng, anh sải bước đến chiếc giường nhỏ, đặt Lưu Ỷ Nguyệt xuống.

Lưu Ỷ Nguyệt gỡ mắt kính trên mặt anh xuống, đặt ở tủ đầu giường, thuận tay cầm lấy điều khiển, đóng rèm cửa lại. Tấm rèm dần kéo lại, ánh sáng theo đó rời đi, tất cả trở nên mờ ảo, chỉ còn ánh mắt lấp lánh nhìn nhau không rời. Lưu Ỷ Nguyệt dùng cả trái tim cảm nhận, cô chỉ hy vọng, tương lai Lâm Tây Canh có thể nhớ kĩ giây phút này.

Khi tỉnh lại, không cần xem đồng hồ Lưu Ỷ Nguyệt cũng biết không còn sớm nữa. Cô quay đầu nhìn thoáng qua đồng hồ điện tử lóe sáng, là chín giờ.

Lâm Tây Canh ôm chặt thắt lưng cô, anh vẫn chưa tỉnh. Cô nhẹ nhàng tách anh ra, đứng dậy tìm quần áo, lần lượt mặc vào.

Ra khỏi tòa nhà, đèn điện Lâm thị vẫn sáng trưng, rực rỡ sắc màu.

“Ỷ Nguyệt, Ỷ Nguyệt.” Lâm Tây Canh đột nhiên tỉnh mộng. Nửa chiếc giường đã sớm lạnh ngắt, cô đi rồi!

Mặc quần áo xong, Lâm Tây Canh mở cửa phòng nghỉ bước ra, gian ngoài văn phòng vắng lặng lạ thường. Bầu không khí yên tĩnh vây quanh anh, Lâm Tây Canh nhíu mày, một linh cảm chẳng lành dần len lỏi trong đầu.

Hôm sau, khi Lâm Tây Canh kết thúc một buổi tọa đàm, bước ra khỏi hội trường liền gặp Lưu Hướng Đông.

“Ai nha! Lâm tổng, xin chào a!” Lưu Hướng Đông chủ động tiến lên hàn huyên. Cho dù Lâm Tây Canh không muốn nói chuyện với ông ta thì cũng phải dừng lại, “Cục phó Lưu, xin chào!”

“Cậu họp hả?” Lưu Hướng Đông hỏi.

“Vâng, một buổi tọa đàm, vừa xong thôi!” Lâm Tây Canh trả lời, thầm mong nhanh chóng chấm dứt cuộc nói chuyện xã giao này. Nhưng Lưu Hướng Đông lại không nghĩ như vậy.

Hai người cùng đi ra bãi đỗ xe, đợi đến khi xung quanh vắng người, Lưu Hướng Đông mới nói, “Lâm tổng, có chuyện này không biết có nên nói với cậu hay không?”.

“Chuyện gì vậy? Cục phó Lưu, ngài đừng khách khí, mời nói.” Lâm Tây Canh nhăn mặt nhíu mày.

“Ha ha, nói thật, chuyện này cũng không liên quan đến tôi, nhưng mà tôi không muốn nhìn Lâm tổng bị lừa.” Lưu Hướng Đông ra vẻ thần bí, khóe mắt lóe sáng.

“…” Lâm Tâu Canh thản nhiên nhìn ông ta.

“Lưu Ỷ Nguyệt kia, tốt nhất Lâm tổng vẫn nên cách xa cô ta một chút. Phụ nữ nha, chơi đùa thì được, nhưng người như cô ta tốt nhất không nên thật lòng.”

“Cục phó Lưu, sao ngài lại nói vậy?” Lâm Tây Canh vô cùng tức giận, nắm chặt tay không cho phép bản thân xông lên đấm vào gương mặt ghê tởm trước mặt.

“Ngoài Lâm tổng cô ta còn bao nhiêu người đàn ông khác tôi không biết, có điều, tôi từng thấy cô ta đi cùng Hạ Dương. Hạ Dương, chắc là Lâm tổng biết chứ? Thiếu gia nhà họ Hạ.”

“Hạ Dương?” Lâm Tây Canh nhắc lại. Tại sao Lưu Ỷ Nguyệt lại quen biết Hạ Dương?

“Đúng! Hạ Dương, vừa nhìn hai người họ liền biết quan hệ không bình thường. Lâm tổng, bây giờ rút ra vẫn kịp. Ha ha, đây là xe của tôi, tôi đi trước đây!” Lưu Hướng Đông vỗ vỗ vai Lâm Tây Canh, bước lên xe.

Lâm Tây Canh nhìn theo xe ông ta, hàng loạt câu hỏi không ngừng xuất hiện trong đầu.

Hai giờ chiều, Hạ Dương đi vào khách sạn Đông Giao.

Phục vụ đẩy cửa phòng ra, Hạ Dương bước vào, ván cửa lặng lẽ khép lại sau lưng anh. Người hẹn anh vẫn ung dung ngồi đó, phong cách như xưa, đúng giờ, nghiêm túc. Khóe môi Hạ Dương nhếch lên thành một nụ cười giảo hoạt.

“Nơi này, cậu không xa lạ chứ?” Người kia nói.

“Đương nhiên.” Hạ Dương gật đầu, tự nhiên ngồi xuống.

“Hạ Dương, chúng ta chưa nói chuyện bao lâu rồi?”

“Cũng lâu. Tôi biết hôm nay anh tìm tôi không phải để ôn lại chuyện xưa, cũng chẳng có gì đáng nói. Vào đề đi!”

“Nửa năm trước, cũng khoảng thời gian này, ở đại sảnh tầng một, cậu hẹn một người. Hai người lại thực hiện một gi