Teya Salat
Quá Yêu

Quá Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326075

Bình chọn: 9.5.00/10/607 lượt.

tức cúp máy.

Hai người gặp mặt ở một nhà hàng cách công ty không xa, rất yên tĩnh, không dễ bị người khác phát hiện. Sau khi ngồi xuống, cả hai đều âm thầm đánh giá đối phương.

“Tôi không nhìn ra cô có điểm nào hấp dẫn con trai tôi?” Lâm Đông Dương đánh đòn phủ đầu. Người phụ nữ đối diện không trẻ trung, cũng không xinh đẹp bằng Ngô Nhân Kì, ánh mắt lãnh đạm, khéo léo che giấu vẻ khiếp sợ.

Lưu Ỷ Nguyệt nhìn Lâm Đông Dương, mái tóc hoa râm, nghiêm túc nói từng câu từng chữ, ánh mắt Lâm Tây Canh rất giống cha, khí thế bức người. Nghe Lâm Đông Dương nói vậy, cô chỉ yên lặng, không có ý định phản bác.

“Cô biết hôn sự của Tây Canh và Ngô Nhân Kì chứ?” Lâm Đông Dương không thể không khâm phục sự bình tĩnh của cô, đối mặt với ông, lại không hề tỏ ra yếu thế.

“Tô biết.” Lưu Ỷ Nguyệt gật gật đầu.

“Ừ, vậy cô cũng biết ý nghĩa của Ngô gia với Tây Canh chứ?” Lâm Đông Dương lại hỏi.

“Một chút, nhưng không rõ lắm.” Lưu Ỷ Nguyệt nói thật, ngữ khí không cao không thấp, không lớn không nhỏ.

“Tối qua, Tây Canh nói với tôi một số thông tin không tốt, cô có biết là gì không?”

“…”

“Rốt cuộc tôi cũng hiểu được vì sao Tây Canh thích cô, nhưng hai người không thể, cô không còn trẻ, hẳn là hiểu ý tôi nói.”

“…”

“Cô giúp tôi thấy một Tây Canh hoàn toàn khác mà trước giờ tôi chưa từng thấy. Đối với đàn ông chuyện này không hẳn là xấu, bên trong vẻ ngoài bình tĩnh của nó hẳn là nội tâm gợn sóng, chỉ cần có người phát hiện ra mà thôi. Chắc hẳn cô cảm thấy rất vinh hạnh, dù sao con trai tôi cũng là một người ưu tú.” Lâm Đông Dương nói với Lưu Ỷ Nguyệt, giống như đang độc thoại, như cô không hề tồn tại, cùng lắm chỉ là một người khách qua đường ngồi đó.

Lưu Ỷ Nguyệt ngồi yên, im lặng nghe Lâm Đông Dương nói, đáy lòng yên tĩnh lạ thường. Cô cười khẽ, lối thoát của mình đây rồi! Có Lâm Đông Dương, cô có thể an toàn rút lui.

“Điều kiện của ngài là gì?” Nghĩ vậy, Lưu Ỷ Nguyệt lập tức hỏi.

Lâm Đông Dương cau mày, không ngờ những lời đáng ra ông nên nói lại được nghe chính cô nói ra, cô lại khiến ông phải nhìn bằng cặp mắt khác.

“Cô thật thông minh.” Lâm Đông Dương cười mỉa.

“Tôi chỉ thuận theo bậc thang của ngài, nếu còn cố chấp thì có vẻ phụ lòng ngài, cũng không uổng công ngày hạ cố tìm tôi. Chỉ muốn biết ngày muốn trả giá bao nhiêu? Năng lực của tôi đáng giá bao nhiêu?” Lưu Ỷ Nguyệt bình tĩnh nói.

“Được! Được! Thẳng thắn lắm!” Lâm Đông Dương vỗ vỗ tay, “Tôi thích giao dịch mới cô. Năm mươi vạn.” Ông ra giá.

“Năm mươi vạn?” Lưu Ỷ Nguyệt cười giễu, “Năm mươi vạn không đủ một chức phó phòng. Một trăm vạn, giá này không quá cao chứ? Chủ tịch!” Cô không khách khí mà mặc cả.

“Một trăm vạn thì một trăm vạn. Nói thật ra, con tôi là báu vậy vô giá, tôi không muốn đem nó ra trao đổi, nhưng vì tương lai của nó, tôi chỉ có thể làm như vậy.” Lâm Đông Dương lấy một tờ séc ra, viết con số lên đó, nhanh chóng đóng dấu, “Cầm lấy! Cô muốn lấy lúc nào cũng được!”

Lưu Ỷ Nguyệt nhận lấy tờ séc, cẩn thận bỏ vào túi. “Tạm biệt, Lâm Tây Canh!” Cô thì thào tự nói.

“Tôi xin phép về trước, chủ tịch!” Cô đứng dậy, lướt qua tầm mắt Lâm Đông Dương như một cơn gió.

Gần đây, vợ chưa cưới rất hay xuất hiện, có điều hôm nay, Lâm Tây Canh lại chủ động hẹn cô.

Khi nhận được điện thoại của anh, Ngô Nhân Kì linh cảm nhất định là một chuyện quan trọng, hết sức quan trọng trong đời bọn họ. “Bọn họ” trong đó có cô, Lâm Tây Canh, Lưu Ỷ Nguyệt, còn ai nữa? Đương nhiên là rất nhiều người.

Đứng trước chiếc gương lớn trong phòng ngủ, Ngô Nhân Kì chăm chú nhìn người xa lạ trước mặt. Một thân quần áo đen, không giống như chuẩn bị gặp mặt chồng chưa cưới, mà là sắp sửa tham gia một đám tang, đám tang quá khứ của cô. Hôm nay, cô tự tay mai táng Ngô Nhân Kì khờ dại, không màng sự đời. Từ nay về sau, Ngô Nhân Kì phải nắm chắc trong tay vận mệnh của chính mình, và cả vận mệnh người khác nữa!

Ngô Nhân Kì cười rạng rỡ, nhìn Lâm Tây Canh từ xa. Hai người chưa từng ăn mặc ăn ý như hôm nay, đều là quần áo tối màu. Cô cố ý đi giày thật cao, sống lưng thẳng tắp.

Lâm Tây Canh nghe thấy tiếng bước chân phía sau, quay đầu lại liền thấy Ngô Nhân Kì. Cô mặc tây phục màu đen, khiến cả người trở nên cứng nhắc, quan trọng là vẻ mặt cô lúc này, không còn vui tươi, trong sáng như xưa nữa. Lâm Tây Canh phát hiện, một Ngô Nhân Kì như vậy, anh chưa từng gặp qua.

“Kì Kì!”

“Anh Tây Canh!”

Hai người khách khí ngồi xuống, không khí nhất thời vô cùng cứng nhắc.

Một lát sau…

“Hôm nay nhìn em hơi khác.” Lâm Tây Canh cười cười, nhìn quần áo Ngô Nhân Kì, nói.

“Dạ, nhiều khi thay đổi một chút cũng tốt, ngay cả anh Tây Canh cũng phát hiện.” Ngô Nhân Kì như cười như không.

“Kì Kì, hôm nay anh hẹn em, là có chuyện rất quan trọng muốn nói với em.” Lâm Tây Canh quyết định nhanh chóng giải quyết, đánh nhanh thắng nhanh.

“Chuyện gì vậy?” Ngô Nhân Kì nghe tiếng tim đập mạnh mẽ, cuối cùng vẫn không thể tránh được nỗi đau này.

“Kì Kì, anh không thể kết hôn với em được!” Lâm Tây Canh nói rõ ràng từng chữ.

“…” Trái tim đột nhiên ngừng đập, cô không khỏi nhớ lại niềm vui khi nhận được lời cầu h