
ạn.” Người ngoài cửa tiếp tục lớn tiếng quát, cửa phòng Lưu Ỷ Nguyệt bị giật ra, lại thấy cảnh sát đang cầm súng đứng ngoài, “Xảy ra chuyện gì?” Cô đột nhiên cảm thấy bầu không khí căng thẳng lạ thường.
“Chúng tôi có lý do tin rằng nơi này bị đặt bom. Tiểu thư, xin rời khỏi nơi này.”
“Tôi phải thay quần áo.” Lưu Ỷ Nguyệt cúi xuống nhìn váy ngủ trên người, nói.
“Không có thời gian! Tiểu thư, xin mời nhanh lên.”
Cảnh sát quơ cây súng đen lên, giống như Lưu Ỷ Nguyệt chính là kẻ đặt bom.Trên hành lang, cô thấy nhiều người cũng đang lần lượt ra ngoài. Cảnh sát đã sắp mất hết kiên nhẫn, vươn tay bắt lấy Lưu Ỷ Nguyệt, cô lập tức tránh ra, kích động hô to, “Tôi tự đi.”
Người trong khách sạn đều bị tập trung ở bãi đỗ xe, Lưu Ỷ Nguyệt thấy cảnh sát phòng chống bạo động ra ra vào vào, cảnh sát mặc đồ chống đạn rất nặng nhìn vụng về như chim cánh cụt.
Lâm Tây Canh thật vất vả mới nhìn thấy Lưu Ỷ Nguyệt ở trong đám người, những người khác đều tìm được rồi, ngoại trừ cô, khi thấy được cô, Lâm Tây Canh không khỏi thở phào nhẹ nhõm, anh đẩy người xung quanh ra đi đến chỗ Lưu Ỷ Nguyệt.
“Sao lại mặc như vậy?” Lâm Tây Canh cau mày nhìn Lưu Ỷ Nguyệt, cô chỉ mặc một cái váy ngủ mỏng, hai tay ôm lấy cơ thể.
Lưu Ỷ Nguyệt nghe vậy liền quay đầu, thấy Lâm Tây Canh, “Vừa mới nằm trên giường ngủ đã bị đuổi ra ngoài.” Cô run run than thở.
“Vậy cũng không nên mặc như thế chứ?” Không hiểu tại sao, Lâm Tây Canh đột nhiên thấy khó chịu. Lúc này, nhìn cô rất yêu đuối, khác hẳn ấn tượng về cô trong anh.
“Tôi cũng không muốn, nếu như không ra, cảnh sát cho rằng tôi là phần tử khủng bố.” Lưu Ỷ Nguyệt xoay người đảo mắt nói. Cô cũng đâu muốn chịu lạnh, sao lại có cảm giác như anh nghĩ rằng cô cố ý mặc váy ngủ.
Lâm Tây Canh thu hồi sự bất mãn trong lòng, cởi áo khoác trên người, “Mặc vào, coi chừng bị cảm lạnh.” Nói xong anh đem áo khoác khoác trên người Lưu Ỷ Nguyệt.
Trên áo vẫn lưu lại hơi ấm, Lưu Ỷ Nguyệt cảm kích nhìn anh, đã thấy anh đang nhìn về phía khác, “Cám ơn.” Lưu Ỷ Nguyệt nhẹ nhàng nói. Lâm Tây Canh nghe thấy nhưng không phản ứng, Lưu Ỷ Nguyệt thấy vậy chỉ bĩu môi không thèm nói nữa.
Lâm Tây Canh thật sự không muốn nhìn thấy dáng vẻ này của cô. Tóc tai bù xù, quần áo mỏng manh, tay chân nõn nà phơi trong gió lạnh. Hương thơm mát len lỏi vào cánh mũi anh, vừa lưu luyến, vừa muốn trốn chạy. Không khí xấu hổ, trầm mặc vây quanh hai người, Lưu Ỷ Nguyệt nhìn đi nơi khác, làm bộ như tìm kiếm ai đó.
Các thành viên trong đoàn lần lượt tập trung lại. Mấy đồng nghiệp nam thấy Lưu Ỷ Nguyệt run lẩy bẩy, bắt đầu trêu ghẹo cô. Không khí thoải mái hẳn lên. Lâm Tây Canh âm thầm dài ra một hơi, không hiểu sao khi đứng cạnh cô, trái tim lại đập nhanh đến vậy.
“Lưu thư kí, cô thật sự là xinh đẹp khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo a!”
Lưu Ỷ Nguyệt bị chọc cười, tức giận trừng mắt bọn họ, “Các anh cũng quá không thương hương tiếc ngọc, tôi đã lạnh muốn chết, các anh lại còn lấy tôi ra đùa giỡn, may mắn là tôi đã tắm rửa xong, bằng không càng chật vật. Nghĩ lại, nếu đỉnh đầu đầy bọt xà phòng đứng ở đây sẽ có cảm giác gì?”
“Cần phải điều tra đến khi nào? Thật lạnh, một chút cũng không tính người, cũng nên cho chúng ta một chỗ tránh gió chứ!” Có người giậm chân nói.
“Hiện tại Âu Mĩ đang đề cao cảnh giác, đặc biệt sau vụ đánh bom ở tàu điện ngầm, an ninh ở Anh càng thêm nghiêm ngặt, thấy gió đã sợ mưa.”
“Không ngờ đế quốc cũng có ngày hôm nay.” Lưu Ỷ Nguyệt nói, mọi người nghe vậy nhìn nhóm người nước ngoài chung quanh, mỉm cười.
Lâm Tây Canh vẫn đứng ở một chỗ, nghe cô cùng nhóm đồng nghiệp nói chuyện phiếm. Trong không gian không lớn, thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười của cô. Cô không nói nhiều, nhưng xen vào đúng lúc, làm cho một đám đàn ông nhàn rỗi vây quanh cô nói chuyện. Cô cũng cười vui vẻ. Lúc Lâm Tây Canh quay lại nhìn, vô tình chạm phải ánh mắt tươi cười của cô. Anh chăm chú nhìn cô, mắt đen sâu thẳm, chau mày, môi mím chặt. Lưu Ỷ Nguyệt rùng mình một cái, anh khinh thường cô, cắn cắn môi dưới, cơn tức giận trong lồng ngực sôi lên. Dựa vào cái gì mà dùng ánh mắt như vậy nhìn cô, cô làm sai cái gì! (TD: cái sai của chị là nói cười với đàn ông khác đó mà XD~)
Trên mặt Lưu Ỷ Nguyệt hiện lên một nụ cười coi thường, khóe mắt xẹt qua mặt Lâm Tây Canh, đưa tay sửa nhanh quần áo bị lệch… dường như cảm nhận được anh đang nhìn chằm chằm cô khiêu khích.
Lâm Tây Canh càng nhíu chặt mày, lửa giận bốc lên ngùn ngụt, cô không chịu thu lại lời nói cử chỉ của mình, còn chậm rãi cười, thu hút liên tiếp ánh mắt say mê của người nước ngoài chung quanh, nhìn chằm chằm người đẹp phương Đông.
Cảnh sát kiểm tra một giờ, chứng minh là tin báo giả, thông báo cho khách có thể trở về phòng.
Lâm Tây Canh đối đãi với cấp dưới không tệ, thành viên của đội ngũ đàm phán cùng anh được đãi ngộ giống nhau, phòng ngủ xa hoa. Mọi người lần lượt mở cửa phòng đi vào, tới cửa phòng Lưu Ỷ Nguyệt, cô cởi áo khoác trả cho Lâm Tây Canh, “Lâm tổng, cám ơn.”
Lâm Tây Canh nhận lấy áo, “Không cần cám ơn.” Miệng trả lời cứng nhắc, Lưu Ỷ Nguyệt không quan tâm gật đầu, liề