
vào bóng đêm dưới ánh trăng tròn. Cô mở to hai mắt, thế nào cũng không ngủ được. Cô đã tỉnh rượu, hoàn toàn tỉnh táo, có lẽ sau nụ hôn vô tình trên xe vừa rồi cô đã tỉnh táo rồi.
Khi ấy, cô đang ngủ, không ý thức được xe đã đỗ trước của nhà từ lúc nào. Cô nặng nề ngủ thiếp đi, chỉ muốn ngủ để quên tất cả mọi chuyện. Cô mơ màng nghe thấy ai gọi mình, “Kì Kì”, giọng nói rất quen thuộc, quen thuộc như phát ra từ chính cô. Giọng nói khiến cô yên tâm, mê hoặc cô, khiến cô không kìm được mà đáp lại.
Môi lạnh chạm vào môi nóng. Rất nhẹ. Rất nhẹ. Tựa như chưa từng xảy ra. Môi cô lạnh, vậy bờ môi nóng bỏng kia là của ai? Ngô Nhân Kì nhắm hai mắt, không muốn mở, càng không dám mở, tham lam hưởng thụ khoảnh khắc ngọt ngào này.
Chỉ tiếc, bờ môi kia lưu luyến rời đi. Ngô Nhân Kì cảm thấy có chút mất mát, khẽ thở dài, mở mắt, trở lại hiện tại. Cô cố ý nhìn lướt ra ngoài cửa xe, “Về nhà rồi.” Cô nói.
“Về rồi, em vào đi.” Bên tai truyền đến tiếng Hạ Dương nói.
Ngô Nhân Kì chậm rãi quay đầu. Trong xe, bốn mắt nhìn nhau, “Ngủ ngon, Dương Dương!” Cô khẽ nói.
“Ngủ ngon.” Hạ Dương chăm chú nhìn cô.
Ngô Nhân Kì mở cửa xe bước xuống, vẫy tay với Hạ Dương “Anh lái xe cẩn thận!” Không đợi Hạ Dương trả lời, Ngô Nhân Kì nhanh chóng xoay người bước về phía cửa nhà. Hạ Dương nhìn làn váy cô tung lên, cười khổ một tiếng, không ngờ cô lại vội vàng chạy trốn khỏi anh như vậy.
Ngô Nhân Kì vừa bước vào nhà liền dựa người vào ván cửa, nghe tiếng xe chậm rãi rời đi, anh đi rồi. Cô từ từ đưa tay lên, khẽ vuốt bờ môi. Nhiệt độ vừa rồi còn lưu lại, cô có thể cảm nhận được. Khẽ nhắm mắt, cô càng không ngừng tự hỏi, “Mình nên làm gì bây giờ?”
Gả cho Lâm Tây Canh luôn là giấc mộng của Ngô Nhân Kì, cũng là điều gia đình hai bên chờ đợi nhiều năm nay. Lâm Tây Canh càng hờ hững càng khiến cô không cam lòng. Ngô Nhân Kì không thể không tự mắng mình “rẻ tiền”, bao nhiêu người theo đuổi cũng không thèm ngó đến, chỉ nhất quyết chung tình với một người không yêu mình. Nhưng biết làm sao được, đã nhiều năm như vậy, chẳng lẽ những gì cô làm không có chút kết quả nào sao?
Chuyện tới nước này, Ngô Nhân Kì chỉ tâm niệm một câu “Tự cổ Hoa Sơn nhất điều lộ.” Cô phải đánh cuộc một phen, cho dù phải trả giá bằng cả cuộc đời cô cũng sẵn sàng.
(Tự cổ Hoa Sơn nhất điều lộ, tức là: lên Hoa Sơn chỉ có một con đường. Ở đây ý là, Ngô Nhân Kì không còn cách nào khác.)
Hôm sau, mặt trời vẫn lặng lẽ mọc lên, không khí vẫn chan hòa, trái đất vẫn quay. Tất cả đều như bình thường, Lâm Tây Canh và Lưu Ỷ Nguyệt cũng không ngoại lệ, không ai nhắc đến chuyện tối qua.
Vọng Nguyệt quán, bờ sông trăng thanh gió mát, đều như chưa từng tồn tại, có chăng chỉ là một giấc mộng thoáng qua.
Đối với Lâm Tây Canh, đó là giây phút nông nổi ngắn ngủi trong đời anh, tựa như pháo hoa, đẹp đẽ nhưng không lâu bền. Ngay khi ngồi vào xe, anh đã tự nhắc nhở chính mình, phải tránh xa cô.
Trước đây, khi lựa chọn ở lại Lâm gia, số phận anh đã không thể thay đổi được nữa. Một cuộc sống bình thường, một người vợ bình thường, đều không thuộc về anh.
Lưu Ỷ Nguyệt vẫn báo cáo công việc như mọi ngày, vẻ mặt cũng không hề thay đổi. Bất kể Lâm Tây Canh nhìn cô thế nào, cô vẫn nói đều đều như cũ.
Anh không nhịn được tự hỏi, rốt cuộc cô là một người con gái như thế nào, lại có thể thản nhiên như chuyện đêm qua chưa từng xảy ra như vậy?
Trong văn phòng, Lâm Tây Canh không thể tập trung làm việc, “có lẽ do mình quá mệt mỏi”, anh tự lừa mình như thế.
Nhưng đến khi cô xoay người đi ra, anh lại kìm không được nhìn theo bóng lưng cô, bước chân cô, mãi đến khi cánh cửa khép lại.
“Linh linh…” Điện thoại bàn đột nhiên vang lên. Lúc này, Lâm Tây Canh mới hoàn hồn. Anh lại vừa ngẩn người, gần đây, không hiểu sao anh rất hay như vậy.
Anh nhấc ống nghe, “Alo.”
“Lâm tổng, sắp đến giờ ăn tối với cục đất đai.” Trong ống nghe truyền đến giọng nói của Lưu Ỷ Nguyệt. Anh nghe rất êm tai, lại có chút mạnh mẽ, thật khiến người khác cảm thấy an tâm.
“Lâm tổng.” Lưu Ỷ Nguyệt giục anh. Lâm Tây Canh không có phản ứng, cô lại phải gọi một tiếng.
“Tôi biết.” Lâm Tây Canh trả lời.
Dập điện thoại, Lưu Ỷ Nguyệt bắt đầu chuẩn bị công việc. Cô tắt máy tính, sau đó gọi điện thông báo các phòng ban có liên quan và lái xe của Lâm Tây Canh. Tối nay, Lâm thị mở tiệc chiêu đãi lãnh đạo cục đất đai, cảm ơn về việc cục đã bật đèn xanh cho dự án nhà máy điện bảo vệ môi trường.
Thế giới này chính là như vậy, cái gì cũng có giá của nó. Lâm thị đổ rất nhiều tiền của vào dự án này, riêng tiền chiêu đãi đã lên đến cả trăm vạn. Tất cả đều phải chu toàn, thiếu một thứ cũng không được, về phía chính quyền càng phải cẩn thận.
Không thể tặng tiền, vì đó là hối lộ. Vậy thì mời tiệc, sơn hào hải vị, trên trời dưới biển, chỉ cần có thể nghĩ ra đều đưa hết lên bàn ăn.
Đến khi ăn xong luôn có hoạt động giải trí khác. Nếu trong đoàn có phụ nữ, Lưu Ỷ Nguyệt sẽ đưa chị em đi dạo phố, làm đẹp, spa, tất cả đương nhiên đều do Lâm thị trả tiền.
Nếu không có nữ, sau bữa ăn, Lưu Ỷ Nguyệt sẽ tìm cơ hội biến mất không dấu vết.
Tối nay, bởi vì có cả