Polaroid
Quá Yêu

Quá Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324945

Bình chọn: 7.5.00/10/494 lượt.

thèm đếm xỉa lời bà nói, ngay cả mí mắt cũng không thèm nâng lên một chút, chỉ chăm chú cho bé ăn cơm.

“Ỷ Nguyệt, con ăn đi, để mẹ cho bé ăn cho!” Quách Thải Hà ngồi cạnh Lưu Ỷ Nguyệt không thèm tiếp lời Khương Tố Trân, buông bát trong tay xuống, nói với con gái.

“Không cần, tôi cho bé ăn xong, ai lại để khách động tay chân.” Lưu Ỷ Nguyệt hời hợt trả lời, lặp lại động tác như trước. Quách Thải Hà xấu hổ, tay giữ nguyên giữa chừng.

“Mẹ Thịnh Hi! Bà cũng đừng bận tâm làm gì, chúng ta đều là khách thì làm tốt bổn phận của khách đi!” Khương Tố Trân nói.

“Mẹ, mời mẹ!” Lâm Tây Canh gắp đồ ăn vào bát Khương Tố Trân.

Lưu Ỷ Nguyệt đảo mắt qua bên cạnh, thấy đáy mắt Quách Thải Hà long lanh.

Ăn cơm tối xong, một đám người không có ý tứ, đến lại đi.

“Em nói chuyện có thể lưu cho người khác một con đường sống không?” Đợi đến khi cả nhà yên ắng lại, Lâm Tây Canh mới nói với Lưu Ỷ Nguyệt.

Lưu Ỷ Nguyệt ngồi dưỡng da trước bàn trang điểm, nghe vậy liền dừng tay, hỏi lại, “Anh có ý gì?”

“Em biết!” Lâm Tây Canh trả lời.

“Em không biết!” Lưu Ỷ Nguyệt đóng nắp hộp trang điểm, xoay người nhìn anh.

“Em thử nhận ý tốt của người khác xem, ví như mẹ em!” Lâm Tây Canh vẫn nhìn cô chằm chằm như trước.

“Tại sao em phải nhận?” Lưu Ỷ Nguyệt mặt không đổi sắc, hỏi lại.

“Ỷ Nguyệt, bà ấy là mẹ em. Bất kể em phản kháng thế nào, sự thật này đều không thể thay đổi. Vì sao lại không chấp nhận?”

Lưu Ỷ Nguyệt nhìn anh một lát, khóe môi chợt nhếch lên, “Em không hiểu gì sao anh luôn muốn em nhận bọn họ. Lúc trước, khi bà ta bỏ đi cũng không hỏi em có đồng ý không. Nói đi là đi, nói đến là đến sao? Vậy em là gì? Con chó nhỏ sao? Lúc cần thì gọi, không cần thì đuổi đi sao? Em không muốn!”

“Nhưng như thế em sẽ vui vẻ sao?” Đến phiên Lâm Tây Canh hỏi lại.

Lưu Ỷ Nguyệt cười khổ một chút, “Em vui vẻ hay không cũng không quan trọng. Em không muốn ép buộc chính mình phải chiều ý người khác.”

“Có lẽ bà có lỗi khổ riêng.”

“Em không muốn biết. Đủ rồi! Đừng hỏi nữa được không?” Lưu Ỷ Nguyệt bực mình trả lời.

“Được!” Lâm Tây Canh khẽ thở dài, “Tùy em đi!”, anh xoay người đắp chăn.

Đêm ấy, hai vợ chồng quay lưng vào nhau ngủ.

Lưu Ỷ Nguyệt đối với đoạn tình thân này chối không được mà nhận cũng không xong, chỉ có thể trơ mắt nhìn ba người – bé, Lâm Thịnh Hi, Lâm Cửu Nguyệt vui vẻ ngoài phòng khách. Lâm Cửu Nguyệt một lúc mua rất nhiều giày và quần áo trẻ con hàng hiệu, ba người ngồi trên sàn nhà không ngừng thử đồ. Lâm Thịnh Hi và Lâm Cửu Nguyệt coi bé như búp bê Barbie, mà bé cũng vui vẻ bị đùa nghịch. Còn nhỏ mà chỉ biết hư vinh, Lưu Ỷ Nguyệt thấy vậy không khỏi than thầm.

“Chị, chị nhìn, được không?” Lâm Cửu Nguyệt ngẩng đầu nói với Lưu Ỷ Nguyệt.

Bé mặc một chiếc váy trẻ em hiệu Chanel, cùng hàng loạt giầy mới xếp cạnh, đôi giày cũ bị vứt ở một xó, không thèm để ý.

“Đẹp!” Lưu Ỷ Nguyệt mệt mỏi chống đỡ.

“Lại đây! Bé! Dì thay giúp nào!” Lâm Cửu Nguyệt không nhìn ra sự mệt mỏi của Lưu Ỷ Nguyệt, lại quay đầu lấy ra bộ quần áo khác từ túi.

“Chị, chị không vui sao?” Lâm Thịnh Hi đứng lên, đi đến cạnh Lưu Ỷ Nguyệt, nhíu mày hỏi.

“Hai người không thể chiều bé nhưng vậy, quần áo của bé đã rất nhiều rồi, một ngày một bộ còn không hết.” Lưu Ỷ Nguyệt nói.

“Liên quan gì chứ? Bé gái nào cũng thích quần áo mới, chị nhìn bé vui vẻ thế kia mà!” Lâm Thịnh Hi quay đầu, chỉ vào bé đang hưng phấn lạ thường.

“Hai người không biết như vậy là quá lãng phí sao? Có rất nhiều trẻ con còn không có quần áo để mặc. Tôi không muốn con tôi lớn lên trong môi trường thế này, đối với sự trưởng thành của bé không có lợi.” Lưu Ỷ Nguyệt lắc đầu, không thể tát nước theo mưa, tán thành quan điểm của Lâm Thịnh Hi.

“Đâu có liên quan! Không mặc nữa có thể tặng người khác mà!” Lâm Cửu Nguyệt thuận miệng tiếp lời.

Đối với thái độ phản đối của Lâm Cửu Nguyệt, Lưu Ỷ Nguyệt không khỏi nhíu mày, điều này khiến cô nhớ tới bạn học trước đây, một bộ quần áo mới, một đôi giày mới đều có thể tùy ý vứt bỏ. Còn có bạn học lấy quần áo bỏ đi ban ơn cho cô, loại bố thí này, còn đau đớn hơn bất kì lời nói cay nghiệt nào!

“Tặng ai? Hội chữ thập đỏ sao? Ai dám mặc quần áo như vậy?” Cuối cùng, cô vẫn không nhẫn nhịn được.

“Không tặng được thì vứt đi a! Cũng không phải không mua nổi. Lưu Ỷ Nguyệt, chị cũng kẹo kiệt quá! Không phải ngay cả mấy đồng tiền này Lâm Tây Canh cũng không có chứ?” Lâm Cửu Nguyệt cũng không vừa, đứng lên nhìn thẳng Lưu Ỷ Nguyệt, nói.

“Vấn đề không phải là tiền!” Lưu Ỷ Nguyệt trả lời.

“Xã hội này vốn chính là như vậy, mua được thì mặc, không mua được cũng đừng hòng nha!” Lâm Cửu Nguyệt lớn giọng nói với Lưu Ỷ Nguyệt.

“Cửu Nguyệt!” Lâm Thịnh Hi vội vàng ngăn em gái lại.

“Vậy mời cô không cần mua thêm quần áo cho con gái tôi. Cô muốn nghĩ thế nào là chuyện của cô, không liên quan đến chúng tôi!” Lưu Ỷ Nguyệt không khách khí trả lời.

“Chị nghĩ rằng tôi nguyện ý đến đây à? Nếu không phải mẹ muốn, tôi chẳng thèm đến nhìn cái bộ mặt mẹ kế của chị. Chúng tôi muốn mẹ vui vẻ một chút mới đến.” Lâm Cửu Nguyệt vứt bỏ cả hình tượng, bùng nổ bất mãn với Lưu Ỷ Nguyệt.

“Cửu