XtGem Forum catalog
Quả Nhân Có Bệnh

Quả Nhân Có Bệnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323764

Bình chọn: 7.5.00/10/376 lượt.


Hắn nói : “Không có gì.” Lại nói, “Cô say rồi.”

Rõ ràng là hắn uống nhiều hơn ta, lại là ta say trước.

“Để ta đưa cô về.”

Cô nam quả nữ trong một phòng, quả thật là không hay lắm. Tuy là dân Trần quốc phóng khoáng, nhưng hắn là người có vợ …

Ha ha … Nếu hắn vứt bỏ người vợ kia, vậy không còn là Dị Đạo Lâm ta yêu nữa rồi. Nhưng nếu hắn không bỏ nàng, vậy cho dù là người ta yêu, cũng không thể là người ta muốn có.

Ngươi nói xem trăng hôm nay, tròn trịa treo trên trời tốt hơn, hay là khuyết khuyết mất một góc nhưng ít ra có thể nắm trong lòng bàn tay thì tốt hơn ….

Thật ra, tròn cũng được, khuyết cũng thế, cũng đều chỉ treo trên trời, không thể rơi vào lòng bàn tay ta được.

Người ta thích, không thích ta.

Chỉ là như thế mà thôi.

Bước chân ta có hơi loạng choạng, sau tuyết đường trơn trượt, suýt nữa ngã nhào, hắn vội đưa tay đỡ ta, nói: “Cẩn thận.”

Lòng bàn tay ấm, hơi thở phả ra cũng ấm, trong lòng lại lạnh lẽo như băng …

Ta thật muốn nhắm mắt lại là cứ thế chết trong lòng hắn …

Nhưng nhiều nhất cũng chỉ là nhờ vào can đảm do uống rượu, cuối cùng ôm hắn một cái là cũng thôi. Mùi hương lành lạnh trong lồng ngực hắn kia, không phải loại độc ta có thể mê luyến.

Sớm biết hắn đã có thể tử thanh mai trúc mã, ta sao còn phải cay đắng phí hoài nhiều năm như vậy. Từ năm ta 13 tuổi gặp hắn, cho tới bây giờ đã 19 tuổi …

Đến cửa, ta rút tay về, xoay người chắp tay với hắn, cười nói: “Đưa tới đây là được rồi, đa tạ Dị đại nhân thết đãi.”

Ánh mắt hắn nhìn ta nặng trĩu, tận tới khi hạ nhân tới đón ta, hắn mới khẽ gật đầu, xoay người rời đi.

Cũng mang theo chút hơi ấm và mê niệm cuối cùng hắn để lại trên người ta đi mất . Mùa xuân năm ấy, hắn xin nghỉ một tháng về nhà, cũng không nói rõ nguyên nhân, nhưng tự ta cũng biết.

Đại ca hoàng tẩu vẫn hay nhắc lại chuyện cũ, nói muốn tính hôn sự cho ta, ta ngẫm nghĩ cẩn thận, bèn đồng ý, đại ca hỏi về người trong lòng ta, ta nói hắn đã thành thân rồi. Đại ca cũng không nhắc về hắn nữa, chọn một vài đối tượng, để ta gặp mặt xem sao.

Ta cùng nam nhân này hoặc là nghe khúc, hoặc đạp thanh, hoặc là ngâm thơ tác phú …

Đạp thanh: đi chơi trong tiết thanh minh.

Nhưng vẫn không tìm thấy cái cảm giác khi ở cạnh hắn ấy, giống như dù xung quanh có ồn ào hơn nữa, ta vẫn có thể nghe tiếng tiếng thở của hắn, tiếng tim đập của ta.

Ta nghĩ, ta chung quy vẫn không muốn chấp nhận.

Đón tết cùng một kẻ mình không thích, thà một mình một người còn hơn …

Ta nói với đại ca: “Không vội, từ từ sẽ đến, chuyện duyên phận, không thể cưỡng cầu.”

Đại ca nhìn ta, chỉ biết thở dài.

Cuối mùa xuân, Dị Đạo Lâm trở về đế đô, nhưng không dẫn theo sư muội của hắn, một ngày sau khi bãi triều, ta không nhịn nổi tò mò hỏi hắn, hắn nói: “Cố hương khó rời, nàng vốn là người thuần phác, không thích chốn đế đô náo nhiệt.”

Ta ngượng ngùng cười nói: “Vậy ư …”

Ta không muốn thừa nhận, bản thân cũng hy vọng tiểu sư muội của hắn có niềm vui mới vứt bỏ hắn. Nhưng ngẫm lại cũng biết là không có khả năng, hắn tuấn tú nho nhã, là quan nhất phẩm, cô nương nhà nào nỡ bỏ được chứ.

Hắn lại hỏi ta: “Cô bao giờ thì thành thân?"

Ta cười nói: “Người xem mặt lúc trước ta nhận ra không hợp lắm, lại đi xem mặt vài người nữa thử xem, có lẽ là cuối năm.”

Cứ thế cứ thể, một năm lại một năm nữa qua đi, ta vẫn một mình đón năm mới. Lúc hắn lại hỏi về vấn đề này, ta liền nói, không hy vọng có người lấy ta vì ta là muội muội của Bùi Tranh, hắn cũng không hỏi thêm nữa.

Mà hắn, tết mỗi năm đều rời khỏi đế đô bảy ngày, có lẽ là trở về cùng thê tử.

Bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, cũng làm khó cho hắn.

Tựa như câu nói lúc trước, cảm tình giữa ta và Dị Đạo Lâm không coi là tốt, nhưng đại để coi là có duyên. Không thành vợ chồng, nhưng tốt xấu coi như đồng nghiệp và hàng xóm. Thái độ hắn đối với ta tốt hơn một chút, thỉnh thoảng cũng có thể cùng uống ly trà ly rượu, đàm luận chuyện triều chính. Hắn kiến thức phi phàm, ta cũng học được rất nhiều.

Ta nghĩ, tốt xấu cũng coi như có chút tiến bộ, hắn không đẩy ta ra ngoài cả ngàn dặm, nhưng cũng chỉ thế không hơn. Với ta mà nói, có thể thường xuyên nhìn thấy hắn cũng đã đủ rồi.

Hai đứa cháu của ta cũng lớn dần, đại ca tìm Thái phó cho chúng, đương nhiên là tìm Dị Đạo Lâm, sau đó là tới ta. Luận về học thức, mặc dù ta không theo kịp hắn, nhưng cũng xuất thân là nữ trạng nguyên, hơn nữa hai đứa trẻ thân với ta hơn, hắn dạy bảo không nghe, ta nói nhẹ nhàng vài câu, khuyên hắn bớt giận, khuyên mấy đứa nhỏ cải tà quy chính, bỏ tối theo sáng, hắn diễn vai chính diện ta vai phản diện, phối hợp đến không chê vào đâu được.

Ta quay đầu nháy mắt với hắn mấy cái, cười. Hắn nhếch khóe môi, quay mặt qua chỗ khác, đáy mắt lại hiện ý cười.

Lúc từ cung trở về, ta cười nói: "Ta cũng quên hỏi, ngài cũng nên có con rồi nhỉ? Mấy tuổi rồi?"

Hắn lắc đầu, nói: “Không có.”

Nụ cười của ta cứng đờ, ta nói: “Chưa tới lúc thôi, chăm bái Quan Âm cầu tự một chút.”

Hắn trầm mặc không nói.

Aizz …. Chắc không phải có nỗi niềm khó nói gì đó chứ …

Nhưng cũng không phải chuyện ta có thể hỏi tới …