
kích của nàng để làm
gì?” Hoàng đế không chút xao động, giọng nói vẫn cứng rắn, “Nàng nói sao mà nhẹ nhàng, đơn giản quá. Nàng cho rằng việc phế hậu chỉ là một trò
đùa trẻ con? Nếu Trẫm đã ban hạ thánh chỉ phế bỏ nàng, lẽ nào hôm sau
lại nói với bàn dân thiên hạ là Trẫm viết nhầm chiếu thư? Hoang đường!”
“Không cần cả thiên hạ đều biết, chỉ cần một người tin là thật.” Lộ Ánh Tịch
ngẩng đầu nhìn thẳng vào khuôn mặt cương nghị của hắn, “Thần thiếp sẽ
dọn sang lãnh cung trước, rồi sau đó nếu Hoàng thượng sẵn lòng giúp đỡ,
Thần thiếp biết chắc Hoàng thượng sẽ có cách làm cho người nọ tin đó là
thật.”
“Nàng muốn Trẫm lừa dối Lăng nhi? Bày đặt đem chiếu thư phế
hậu đưa cho nàng ấy xem, sau đó thì tự mình xé hủy chiếu thư giả?” Hoàng đế cười rộ lên, bộ dạng khoái trá cười ngất, nhưng ánh mắt không hề
chứa ý cười, những tia sáng lạnh căm bắn về phía nàng.
“Hoàng hậu của Trẫm có một trái tim bao dung, rộng lượng; trí tuệ hơn người. Chỉ tiếc
hôm nay khả năng trời cho đó vẫn chưa được dùng vào đúng việc. Nếu như
nàng thật sự thông minh, thì nàng phải biết rằng Trẫm không có nghĩa vụ
giúp nàng. Nàng và Trẫm không phải phu thê chân chính, nàng dùng cái mũ
này để áp đặt Trẫm chỉ phí công vô ích mà thôi.”
“Nếu là phu thê chân chính thì được sao?” Lộ Ánh Tịch sẽ sàng hỏi, trái tim bắt đầu run rẩy. Nàng quá ti tiện, trong đầu chỉ hiện lên duy nhất một ý nghĩ muốn lấy
chuyện đó để dụ dỗ hắn.
Hoàng đế nghe thế, ánh mắt càng thêm lạnh
giá, như những lưỡi kiếm bằng băng xuyên thẳng về phía nàng. Nàng vì cứu một người nam nhân khác mà chấp nhận trao thân cho hắn. Cái này đối với hắn là sự sỉ nhục to lớn!
Lộ Ánh Tịch cắn chặt răng vào bờ môi, âm
thầm hối hận. Nàng nói sai mất rồi. Nhưng thật ra nàng chỉ nghĩ rằng,
trước sau gì nàng cũng là người của hắn, dây dưa mãi cũng chỉ là hoãn
thi hành án mà thôi. Nếu đã như vậy, chi bằng nàng tận dụng triệt để.
Hai người đều im lặng không nói. Bầu không khí yên lặng, nặng nề. Băng và
lửa trong đôi mắt hoàng đế đang giao chiến kịch liệt, khuôn mặt phẫn nộ.
Nhưng qua một lúc, khóe miệng hắn nhếch lên, phát ra tiếng cười nho nhỏ nhưng kéo dài.
Lộ Ánh Tịch hoang mang nhìn hắn, thấy nụ cười trên môi hắn càng lúc càng
rộng mở, tiếng cười càng to hơn, như không thể ngưng lại được.
“Trẫm quyết định sẽ giúp nàng!” Hắn không hề báo trước đột nhiên dứt cười, cất cao giọng nói.
“Sao ạ?” Lộ Ánh Tịch vô cùng kinh ngạc, trong lòng tràn ngập nghi ngờ. Mới
vừa rồi hắn rõ ràng đã thông cảm, vì sao lại biến sắc trong nháy mắt?
“Cho đến nay, Trẫm luôn không muốn gượng ép nàng, đó là Trẫm thể hiện sự tôn trọng đối với nàng. Hôm nay chính nàng đã mở miệng đề nghị, cũng chính
là nói nàng xem sự tôn trọng của Trẫm không đáng một xu. Vậy thì Trẫm cớ sao phải kiên trì vô ích như vậy?” Giọng hoàng đế trầm thấp lạnh lùng,
thái độ kiên định nói: “Sớm muộn nàng cũng là nữ nhân của Trẫm, chuyện
này Trẫm dám khẳng định, chỉ là Trẫm thật không ngờ điều đó lại xảy ra
dưới loại tình huống này.”
Lộ Ánh Tịch sững sờ, đứng ngây tại chỗ.
Nàng nhất thời xúc động nên buột miệng, vốn chỉ định dò hỏi thôi, không
ngờ lại chọc tức hắn.
“Cái gì mà phong độ quân tử, cái gì mà khí
phách kiêu hãnh, tất cả đều là hư vô nực cười.” Hoàng đế lạnh lùng nói
một câu, liếc xéo nàng một cái, rồi xoay người đưa lưng về phía nàng,
ngông nghênh ra khỏi hậu viên.
… … …
Đêm đến, bầu trời như thể nứt ra, bắt đầu trút xuống một cơn mưa tầm tã. Khí trời oi bức hai ngày nay bị cơn mưa xua tan, nhưng cùng lúc nó cũng mang đến cho người ta tâm
trạng ngổn ngang trăm mối, một nỗi buồn vu vơ.
Lộ Ánh Tịch bị bốn cung nữ bao quanh, hầu hạ nước tắm cho nàng. Chuyện long trọng như vậy đương nhiên là do hoàng đế ra lệnh.
Đây là lần thứ hai nàng bước vào Hồ Bích Ngọc, nhưng không có tâm trạng thưởng thức vẻ đẹp nơi đây.
Nước hồ trong vắt, độ nóng vừa phải, mặt nước trải dài những cánh hoa mềm
mại bồng bềnh. Các cung nữ nửa quỳ nửa ngồi bên thành hồ, múc nước gội
đầu cho nàng, hương thơm tỏa ngát. Nàng như con rối bằng gỗ, để các nàng ấy làm tùy ý, đầu óc nàng là một khoảng trống mờ mịt.
Là tối nay
sao? Nàng không có một lý do hợp lý nào để khước từ. Chính nàng chủ động đưa ra, làm sao có thể mở miệng đổi ý? Huống hồ sư phụ cũng không thể
không cứu.
Thật ra thì nàng cũng đã từng có lúc thử tưởng tượng đến
nam tử trong tương lai của nàng sẽ có bộ dạng ra sao, trong lúc tâm hồn
triền miên giao hợp sẽ như thế nào.
Nàng vẫn luôn lấy sư phụ làm
thước đo, cho rằng tình cảm nam nữ trong lúc đó hẳn là quyến luyến không rời, ấm áp chan hòa. Nếu nàng được gả cho sư phụ, nhất định sẽ vô cùng
hạnh phúc sao? Chắc chắn sẽ không có cảnh tranh đấu mọi lúc mọi nơi,
nghi ngờ lẫn nhau; mà chỉ có một đời êm ả suôn sẻ cho đến tận cuối đời.
Thế nhưng người nàng lấy lại là Mộ Dung Thần Duệ, một nam nhân thâm trầm
phức tạp. Hắn mang đến cho nàng hết cơn sóng này đến cơn sóng khác,
những cơn sóng cuồn cuộn ập đến mang đầy nỗi sợ hãi. Muốn có một cuộc
sống bình thản và đơn giản quả thực quá khó khăn.
Về chuyện tình cảm, nàng k