
ức nghiêng người, để người phía sau tiến đến, lại ngửi
thấy một mùi hương xông vào mũi. Nàng nhịn không được ngửi thêm một
chút, thơm quá! Phương Nhất Chước cũng không biết là mùi hương gì lại dễ ngửi như vậy, liền nhìn thoáng qua người đến. Chỉ thấy là hai cô nương, một tiểu thư, một nha hoàn. Tiểu thư kia đại khái lớn hơn nàng một hai
tuổi, rất đoan trang xinh đẹp, mặc một bộ quần áo lụa, nha hoàn phía sau mặc áo choàng ngắn màu xanh nhạt, trên tay còn mang một chiếc giỏ, bên
trong để đồ vật dường như là vừa mua trên đường.
Phương Nhất
Chước nghiêng người để hai người đi vào cửa, vừa lúc Thẩm Dũng thanh
toán bạc đi ra, thời điểm nghiêng người để hai nữ tử bên cạnh đi qua, có hơi ngẩn người, rồi sau đó lại tiến về phía Phương Nhất Chước, quay đầu lại, nhìn chằm chằm bóng dáng hai cô nương đến xuất thần.
“Tướng công?” Phương Nhất Chước hỏi Thẩm Dũng, “Làm sao vậy?”
“À…” Thẩm Dũng phục hồi tinh thần lại, lặng lẽ nháy mắt mấy cái với Phương Nhất Chước, kéo nàng đi.
Chờ hai người đi khỏi, nha hoàn kia liền nói với vị tiểu thư: “Tiểu thư
ngươi xem Thẩm Dũng kia đúng là không có tiền đồ, vừa nhìn thấy tiểu thư đã choáng váng.”
Tiến vào phường vải chính là Phương Dao và nha hoàn Kinh Nhi của nàng.
Phương Dao khẽ nhíu mày, nghĩ thầm: Thẩm Dũng không phải là kẻ háo sắc chứ?
Phương Nhất Chước kia là một cô nương đơn thuần, đừng thực sự bị nàng và phụ thân làm lầm lỡ cuộc đời a!”
“Tiểu thư?” Kinh Nhi kéo kéo Phương Dao, “Tiểu thư nghĩ cái gì đó?”
Phương Dao nhẹ nhàng lắc đầu, trong lòng tính toán, có cơ hội sẽ tìm Phương
Nhất Chước nói chuyện, nếu như Thẩm Dũng thật sự khi dễ nàng, sẽ giúp
nàng ta đào tẩu!
Thẩm Dũng lôi kéo Phương Nhất Chước chạy tới đầu ngõ, cười nói: “Nương tử, hai cô nương vừa nãy ngươi có thấy không?”
“Có.” Phương Nhất Chước gật đầu.
“Nha hoàn kia chính là nữ tử ngày đó giả trang người có oan.” Thẩm Dũng hơi
nhíu mi, hạ giọng nói: “Ta nhớ được hương thơm trên người nàng, rất đặc
biệt, lúc nãy khi đi qua ta phát hiện ra; chất liệu vải ở quần áo cũng
không khác biệt, hơn nữa kiểu búi tóc cũng tương tự.”
“Thực
sao?” Phương Nhất Chước cũng lấy làm kinh hãi, hỏi: “Hai người đó thoạt
nhìn là biết tiểu thư nhà giàu, thế nào lại làm những loại chuyện như
thế?”
“Bất kể nàng là ai, giả bộ mang oan, còn khiến cho mọi
người Đông Hạng phủ đều biết đến, hai nha đầu này đúng là không biết
nặng nhẹ.” Thẩm Dũng lắc đầu, “Cũng có thể là việc làm mua vui của mấy
tiểu thư nhà giàu.”
Phương Nhất Chước cười cười, “Có thể có ẩn tình gì hay không?”
“Ừ…” Con ngươi Thẩm Dũng vừa chuyển, lôi kéo Phương Nhất Chước đi tiếp, nói: “Đi nương tử, chúng ta đi cửa hàng son phấn.”
Bonus món ăn đây….Hầy, mấy món lần này thực khó đặt tên, ta đặt theo suy
nghĩ, cũng để mọi người dễ hiểu, có không hay mọi người cũng thông cảm
nhé^^~ Mà có ai biết tên gọi chính xác thì giúp ta sửa với.
Ngọn đậu cô ve giã tỏi
Ngó sen trộn táo gai:
Trứng muối đậu phụ, món này ngon quá, ực…ực
Dưa chuột góp, cái này chắc mọi người đều quen.
Phương Nhất Chước bị Thẩm Dũng kéo đến cửa hàng
son phấn, chưởng quầy tất nhiên tiếp đãi vô cùng nhiệt tình. Sau khi
tiến vào bên trong cửa hàng, Thẩm Dũng nói muốn mua phấn hương, liền
tiến đến chỗ đặt hộp phấn mở ra ngửi một chút.
Phương Nhất Chước tiến lại gần nhìn hắn, hỏi: “Tướng công, muốn ta dùng phấn hương sao?”
Thẩm Dũng lắc đầu, “Không, ngươi như bây giờ là tốt nhất, ta chỉ thích mùi
hương trên người ngươi, nhàn nhạt dễ chịu, quá thơm rất nhức mũi… A… Hắt xì.”
Thẩm Dũng vừa nâng một hộp phấn lên ngửi liền hắt hơi hai cái, xoa xoa mũi, hắn vội đổi sang hộp phấn khác.
“Ngươi sẽ không…” Phương Nhất Chước có chút hoài nghi nhìn hắn, “Dùng cho chính mình chứ?”
“Tất nhiên là không.” Thẩm Dũng vội mở to mắt lắc đầu, rốt cục cũng ngửi
thấy được từ một hộp, liền đưa qua cho Phương Nhất Chước ngửi thử,
“Nương tử, mùi hương này cùng hương thơm trên người cô nương vừa nãy
giống nhau không?”
Phương Nhất Chước ghé mũi hít một hơi rồi gật đầu, “Ừ, đúng là cái này!”
“Đúng vậy!” Thẩm Dũng quay sang hỏi chưởng quầy, “Có phải có cô nương ở phủ nào đó thường xuyên dùng loại phấn này hay không?”
Chưởng quỹ hơi sửng sốt, cười nói, “Phương phủ.”
Thẩm Dũng khẽ nhíu mày, chưởng quỹ khó hiểu quay sang nhìn Phương Nhất Chước, “Thiếu phu nhân không phải là…”
“À.” Thẩm Dũng đem phấn hương bỏ trở lại, nói cáo từ, rồi kéo Phương Nhất Chước đi ra ngoài.
“Tiểu thư vừa nãy, đoán chừng chính là Phương Dao.” Ra khỏi cửa hàng son phấn, Thẩm Dũng thấp giọng nói.
“À.” Phương Nhất Chước gật đầu, Phương Dao kia, thật xinh đẹp.
Thẩm Dũng thấy Phương Nhất Chước dường như hơi lo lắng, liền nói một câu:
“Ngươi dễ nhìn hơn nàng, ta thấy nàng có vẻ xảo quyệt, ngươi mới đáng
yêu.”
Thật ra Phương Nhất Chước cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ
cảm thấy mơ hồ không được tự nhiên, nàng cũng không phải người keo kiệt
nhưng đối với Phương Dao vẫn có chút lưu ý, dù sao thật vất vả lắm mới
có một mối lương duyên. Thẩm Dũng nói lời kia, chính là muốn nàng vui
vẻ, trên mặt Phương Nhất Chước ửng đỏ, cả