
Bánh bao ở nơi nào?
Kim Phúc vừa tiến đến “Thiết thành” , đều không trông thấy
ai bán bánh bao, chỉ nhìn thấy nhiều người bộ dáng giống nàng có vẻ rất đói, lại
ngồi trước đường, thậm chí có người nằm
luôn xuống đường.
Ca ca của nàng gạt người! giám nói “Thiết thành” cứ ba bước
là có một tửu lầu, năm bước là một tiểu điếm bán trái cây cùng bánh ngọt? Cái
gì gọi là tùy tiện đi vài bước, sẽ đụng phải người bán bánh bao rong?
Kim Phúc khuôn mặt nhỏ nhắn mượt mà thở phì phì cố giữ lấy
hai gò má, nha, hai má nàng nếu so với bánh bao trắng cũng không khác mấy đâu.
“Ở chổ nào bán bánh bao?” Kim Phúc hỏi người qua đường.
“Bánh bao?” người qua đường cười lạnh một tiếng, nàng ta gầy
chỉ còn da bọc xương .” Ngươi hiện tại có phúc để ăn?”
“Ta không ăn phúc, chỉ ăn loại này bánh bao tròn.” Kim Phúc
nghiêm nghị hai tay chỉ lên trên đầu nàng.
Ách. . . . . . Ca ca nói đây không phải nói búi tóc bánh
bao, nàng thấy bánh bao có cái gì gọi là giống búi tóc trên đầu nàng, tóm lại lần
đầu tiên hắn nhìn thấy một tiểu cô nương có hai búi tóc vui nhưng đáng yêu như
vậy, bộ dáng trông rất giống tiểu hồ lô trong tranh .
“Trong thành nếu có bánh bao, bên đường sao lại có nhiều dân
đói như vậy. Trong thành tất cả các gia súc đều bị quânChu gia lấy đi sung
công. . . . . .” Một ông lão với hơi thở khó nhọc lên tiếng
Ông lão chưa kịp nói xong, vài tên mặc quân phục binh sĩ màu
vàng cưỡi ngựa phi vụt qua, bụi bay dày đặc, còn xộc thẳng vào mặt Kim Phúc. Mặt
tròn của nàng lập tức vo thành một nắm.
“Phi phi phi. . . . . .” Kim Phúc cố hết sức nhổ ra hết bụi
đất trong miệng.
“Các người tránh ra, không đước phép đứng chặn giữa đường!”
Bọn lính quơ trường tiên, ngăn giữa đường đẩy những người khác vào hai bên
trong lề.
Kim Phúc bị bất ngờ không đứng vững liền bị ngã vào trong,
bàn tay trước chạm đất do ma sát mạnh mà bị thương.
“A…đau quá. . . . . .” Kim Phúc ngồi chồm hổm trên mặt đất,
hai mắt đẫm lệ thổi thổi miệng vết thương.
“Ha ha. . . . . .” Binh lính thấy vậy lớn tiếng cười rồi bỏ
đi.
“Cái này có gì buồn cười ?” Kim Phúc đầy tức tối, hỏi một
người đứng bên cạnh đang ôm đứa nhỏ mới sinh khuôn mặt tái nhợt.
“Đó là kiêu ngạo! Là đang ở cười nhạo chúng ta. Thành Chủ của
Thiết Thành thừa dịp em trai ra ngoài chinh chiến, rồi nghe những lời gièm pha
của phụ nữ Hồng gia, mở cổng thành dung túng địch nhân vào thành!”
Nam tử đang tái nhợt thiếu sức sống kích động rống to, oa
nhi trong lòng ngực của hắn liền oa oa khóc nỉ non .
Kim Phúc đến bện cạnh, chỉ thấy oa nhi khuôn mặt bất quá chỉ
bằng một cái bánh bao nhỏ, đã khóc đến đỏ bừng cả khuôn mặt.
“Cái này có người lớn bên cạnh, vì sao lại khóc?” Kim Phúc đến
kỳ quái hỏi.
“Mẹ đứa bé tại chiến trường loạn lạc qua đời, hài tử không
có sữa để uống, không có cháo để ăn, đã một ngày chưa có ăn thứ gì vào bụng, một
tiểu oa nhi thì làm sao chịu được đói. . . . . .” Thôi Trường Xuân vừa nói đến
vậy, lệ không khỏi rơi xuống má.
Kim Phúc thấy oa nhi khóc đến đỏ đậm khuôn mặt, nàng phút chốc xót xa, trong túi áo còn một
ít thức ăn, nàng do dự mân mân đôi môi.
“Oa. . . . . . Oa. . . . . .” Oa nhi đột nhiên quay đầu đối
với nàng tuôn ra một tiếng khóc lớn hơn.
Kim Phúc đến đã giật mình, “Đông” một tiếng cái mông lại chạm
đất.
“Được rồi. . . . . . Cho ngươi một nửa là được. . . . . .”
Kim Phúc đến lẩm bẩm thò tay vào trong bao quần áo móc ra một bánh màu vàng,
phân thành hai nữa, lần lượt một bên cho cha oa nhi .”Cho ngươi.”
“Thôi Trường Xuân tạ ơn cô nương ân cứu mạng!” Thôi Trường
Xuân tiếp nhận lấy nữa phần bánh, lập tức đưa vào trong miệng.
“Uy uy. . . . . . cái này không phải cho ngươi, nhổ ra a!”
Kim Phúc tới bắt ở yết hầu Thôi Trường Xuân , đem hắn theo mặt đất đề cao ít nhất
một thước.
“Cô nương. . . . . . Oa nhi mới một tuổi, Thôi mỗ phải cắn
nát trước sau mới có thể cho cho oa nhi ăn.” Thôi Trường Xuân lè lưỡi, thở
không nổi nói.
“Ân.” Kim Phúc liền buông tay ra, Thôi Trường Xuân nặng nề
ngồi trên trên mặt đất.
“Oa. . . . . .” Oa nhi lại như bị kinh động, khóc lớn lên.
“Thật ồn ào!” Kim Phúc bịt lấy hai tai, dùng chân đạp Thôi
Trường Xuân.”Ngươi nhanh cho nó ăn, không được ăn vụng. . . . “
“Cô nương, lòng từ bi, mẹ ta ba ngày chưa ăn cơm rồi!” Một
nam tử bốn mươi tuổi, quỳ gối trước mặt nàng dập đầu.
“Cha ta bảy mươi rồi, người già cũng như hài tử chịu không
được đói a. . . . . .”
Kim Phúc đột nhiên
ngước mắt nhìn lên, bị hù đến nổi đồ ăn trong áo suýt rớt ra
Trước mặt của nàng khi nào lại quỳ hàng chục người thế này
a? !
Kim Phúc đến hai tay ôm ngực, cảm thấy những người này thật
đáng sợ, bọn họ làm sao biết nàng còn có thức ăn!
Đều cho bọn hắn, nàng kia ăn cái gì!
Tuy nhiên nàng không ăn, cũng sẽ không có chết. Chính là,
nói không ăn vậy…, nhưng vẫn muốn muốn ăn, nếu không ăn, nàng sẽ không thể chuyên
tâm tu hành. Cho nên, nàng nhất định phải ăn no bụng .
“Cô nương hảo tâm, a, cô nương rủ lòng thương,. . . . . .”
Kim Phúc nhìn những người kia cúi quỳ trước mặt mình, mỗi
người sắc mặt ai cũng đều xanh xao, họ thậ