
ới bạn nên Vũ
tỷ đổi xưng hô anh em nhóe )
Trình Lam và Vương thiến phản ứng không khác với Bạch Tinh Oánh cho lắm, trăm miệng một lời hỏi: “Cậu đào từ chỗ nào ra vậy?”
Đáp án của Diệp Vũ vẫn không đổi, “Đào bảo vật.”
“Cắt.” Cùng nhau khinh bỉ cô.
Trình Lam vẫn thoải mái như cũ, chỉ chỉ vai Tiêu Triệt, hỏi bạn tốt, “Hàm này là hàm gì vậy?”
“Hai vạch một sao.”
Vương Thiến kêu lên, “Là quân sĩ đột kích nhịp tim một trăm tám mươi sao?”
“Ừ, chính cái đó.”
Bạch Tinh Oánh và Trình Lam lâp tức trái phải ôm bạn tốt lay động, “Trời ơi
trời ơi, là thiếu tá, là thiếu tá chính hiệu, Diệp Vũ, cậu trúng số độc
đắc.”
“Hai vạch một sao còn cách năm triệu đúng không?” Diệp Vũ xem thường.
Hai người lập tức bỏ qua cô, đẩy sang một bên. Hai người ngồi đối diện Tiêu Triệt, bốn mắt ngập tràn mong đợi bát quái, “Đồng chí thiếu tá, kể một
chút, sao anh lại luân lạc đến tay Diệp Vũ? Không phải cô ấy bắt được
nhược điểm gì của anh chứ? Để cho anh phải chịu uất ức rồi.”
Diệp Vũ nhún nhún vai, rất tự giác ngồi vào bên cạnh Tiêu Triệt.
Tiêu Triệt lập tức tự động nắm tay bạn gái.
Diệp Vũ liếc mắt nhìn anh, không lên tiếng.
“Là tôi theo đuổi cô ấy.” Tiêu Triệt thẳng thắn.
“Không có thiên lý.” Trình Lam gọi to.
“Có phải ngày đó thời tiết không được tốt nên anh nhìn lầm không ?” Vương
Thiến chen vào, tư thế bát quái hoàn toàn không hợp với phong cách thục
nữ lúc này chút nào.
Bạch Tinh Oánh tương đối dịu dàng, nói đúng trọng tâm, “Nhất định là bị bề
ngoài lịch sự của Diệp Vũ lừa gạt, hoàn toàn không hiểu được bản chất
bại hoại bỉ ổi bên trong.”
Diệp Vũ bình tĩnh uống trà của mình, hoàn toàn không đếm xỉa đến lời nói công kích khó nghe của bạn thân.
“Lần trước lúc các cô đưa tiễn cô ấy thì thời tiết vô cùng tốt.”
“Lần trước ?” Ba cô gái nhìn nhau, sau đó đồng loạt kêu lên: “Là ngày quan trọng đó sao ?”
Bạch Tinh Oánh hóp mặt bóp tay, “Sớm biết như vậy chúng ta không nên tan
tiệc sớm, đường đường chính chính bỏ qua hiện trường gian tình như vậy.”
Hai người nọ xoa xoa nắm tay.
Diệp Vũ buông cái ly trong tay, đặc biệt thong thả thản nhiên nói: “Cái đó,
buổi trưa các cậu quyết định uống trà đúng không, cám ơn trời đất.”
“Đừng nghĩ bậy.”
“Đừng có nằm mơ giữa ban ngày đi, một ly trà đã muốn đuổi chị em đi à.”
“Diệp Vũ, cũng không cần tiết kiệm tiền giúp bạn trai như vậy.”
Ba người đồng loạt chỉnh bạn thân.
Diệp Vũ vẻ mặt vô tội, “Để tớ xem các cậu đối mặt với trai đẹp có thể lấy vẻ đẹp thay cơm không. Sau khi uống xong một ly trà, vui vẻ cảm tạ thần
tiên, đâu cần ăn cơm nữa.”
“Quên đi quên đi, đừng cản trở nhiệt tình đối với quân sĩ của chúng tớ.”
“Các cậu xác định không đi ăn cơm chứ gì ?” Diệp Vũ vẻ mặt rất muốn đứng dậy rời đi.
“Thiếu tá nhanh chóng kéo cô ấy lại.”
Tiêu Triệt nghe theo đề nghị của mọi người, lập tức kéo cô ngồi xuống, kéo
không đúng lực khiến người nào đó ngã vào trong vòm ngực mình.
“Diệp Vũ, cậu cố tình ăn đậu hũ của thiếu tá, thật quá đáng.” Trình Lam vẻ mặt oán giận.
“Đậu hũ nhà mình mà mình còn không được ăn, vậy cũng thật không có đạo lý.”
Diệp Vũ phản ứng hoàn toàn dựa vào bản năng, lời nói căn bản không qua
xử lý của bộ não đã trôi tuột ra ngoài.
Tiêu Triệt cười.
“Diệp Vũ nhà chúng tôi đang đùa đúng không ?” ba người trăm miệng một lời hỏi.
Tiêu Triệt gật đầu cười, ”Đang đùa.”
“Đừng thấy Diệp Vũ nhà chúng ta nói chuyện khác biệt, thực ra rất thuần khiết động lòng người, so với tuyết trắng trên núi còn trắng hơn.”
“Cậu mới trắng.” Diệp Vũ bày tỏ kháng nghị.
Không để ý đến cô, Bạch Tinh Oánh tiếp tục đại biểu quần chúng lên tiếng:
“Thấy anh tuấn tú lịch sự, lại là quân nhân, chúng tôi mới miễn cưỡng
đồng ý giao cô ấy cho anh. Không cho phép khi dễ Diệp Vũ nhà chúng tôi,
nếu không chúng tôi bên này có thể biến tinh anh thành khuyết tật đấy.”
“Giữ lại cho mình dùng đi, tớ không có hứng thú với tinh anh.”
“Sao cậu lại có hứng thú với quân nhân cơ chứ ?”
“Vì yêu nước.” Diệp Vũ chỉ sợ không khiến các cô buồn nôn bổ sung một câu, ”Yêu nước yêu quân yêu nhân dân.”
“Ọe…” ba người cùng phối hợp.
“Phản ứng mang thai cũng gần được một tháng rồi…”
Ba người muốn đánh cô lại phát hiện có vấn đề về khoảng cách, vả lại bên
cạnh còn có đồng chí thiếu tá, cuối cùng thu hồi nắm đấm lại, chỉ có thể dùng ánh mắt lăng trì cô.
Diệp Vũ sờ sờ mũi một cái, thái độ khiêm nhường đúng lúc, “Cũng đến giờ rồi, tìm một nhà hàng nào đó ăn một bữa, nếu không buổi chiều các cậu sẽ bị
muộn, tiền thưởng không phải do tớ phát.”
Đoàn người rời khỏi quán trà, đến nhà hàng bên cạnh ăn cơm.
Một bữa cơm náo nhiệt vô cùng. Lúc ăn xong, ba người vội vội vàng vàng đi
trước, trước khi đi còn giao phó không cho bạn Diệp trở về hôm nay, tối
nay họ đến tìm cô.
Trong gian phòng trang nhã chỉ còn lại Tiêu Triệt và Diệp Vũ.
Tiêu Triệt lập tức đưa tay về phía hông Diệp Vũ kéo cô vào trong lồng ngực mình.
“Này, chú ý hình tượng quân nhân.” Diệp Vũ không phải rất nghiêm túc nói, nhưng trên mặt đã đỏ lên.
Tiêu Triệt ôm người ở trong ngực, chống cằm trên cổ cô, “Lát nữa đi chụp mấy tấm ảnh. Ảnh em gửi