XtGem Forum catalog
Phúc Hắc Cũng Phải Biết Cách

Phúc Hắc Cũng Phải Biết Cách

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324202

Bình chọn: 7.5.00/10/420 lượt.

đột nhiên trật chân té

xuống nhanh chóng lăn đến, đánh thức người nào đó. (Sóc: đối phương ở

đây là bạn nhị đại, lúc đầu ta cứ nghĩ là Diệp Vũ, nhưng hóa ra không

phải, ối ôi, làm ta bối rối một lúc không biết chỉnh thế nào cho đúng

nữa.)

Diệp Kiếm bị chậm một nhịp nên bị đánh một cú, đứng lên nói, “Cẩn thận gương mặt như hoa như ngọc của em, tương lai em tìm vợ còn phải dựa vào nó.”

Diệp Vũ trực tiếp đá một cú vào mông em trai, “Ít làm mất mặt gia đình.”

“Chị, chị họ, trái tim làm bằng thủy tinh của em bị chị đạp bể thành mảnh vụn rồi.”

Diệp Vũ đánh cậu một cái, đưa tay chống hông, nhìn về phía mấy người đang

coi náo nhiệt nói: “Được, đánh cho thật náo nhiệt, có muốn chị thò một

chân vào để tình huống thêm kịch liệt không?”

“Chị, thừa dịp cháy nhà để hôi của là không có phong cách.” Vương Giai Minh chính trực nói rõ.

Diệp Phong sở trường dùng đao tùy tiện nheo mắt một cái, rất bình tĩnh nói: “Thứ phong cách kia chị Cả thực không có.”

TMD!

Diệp Vũ trước tiên xông tới chỉnh lời nói độc ác của em họ yêu, Chủ tịch

Tưởng Chủ tịch Quốc hội từng nói qua, “Ngoài muốn yên ổn phải trấn trong trước” cô trước tiên nên xử lý đoàn kết nội bộ.

“Ai không có phong cách?” Đây là câu hỏi lúc chị họ yêu quý đang giơ nanh vuốt bóp cổ em trai họ.

“Chị Cả.” Đây là câu trả lời kiên cường bất khuất của người em trai họ.

Diệp Vũ giật lấy cái dao giải phẫu trong tay người nào đó, cười vô cùng sáng lạn, “Dù sao em cũng không có nguyện vọng quá lớn trong chuyện tìm bạn

gái, không bằng để chị thẳng tay khiến em trở thành tên thái giám cuối

cùng trong nước có được không?”

Giang Chí San bịt hai mắt, từ kẽ tay khẽ nhìn, “Chị, lúc chị xuống tay nên nhẹ nhàng một chút.”

Diệp Phong cắn răng, “Chị thật không có khí phách.”

“Khí phách là thứ xa xỉ phẩm, thường dân như chị chỉ quan tâm đến hai điểm, các đốt ngón tay đều muốn hành sự.”

“Bạo lực dã man là không có tư cách.”

“Đây gọi là thực lực.” Diệp Vũ vẫn lấy làm vinh.

“Bọn họ chơi đùa như vậy là không có hàm lượng kỹ thuật rồi.” Diệp Kiếm lặng lẽ đến bên cạnh chị họ.

Diệp Vũ cười nhạo một tiếng, “Em đi đánh mang theo một ít hàm lượng kỹ thuật đi, chị cổ vũ cho em.”

“Chuyện đánh hội đồng em nghĩ là chị tương đối am hiểu, em vẫn nghĩ là nên quan sát thôi.”

“Chị là người thục nữ sao có thể đánh nhau.”

Diệp Phong, Diệp Kiếm cùng nhìn, thục nữ? Chị họ thật đúng là mù quáng còn

giương ra vẻ mặt của tiểu bạch hoa. Hơn nữa bây giờ chị họ còn đang duy

trì động tác khóa tay, thật đúng là còn dám mặt dày mày dạn nói.

Trẻ tuổi thật tốt, trẻ tuổi nhiệt huyết, oanh oanh liệt liệt đánh nhau xong cả người bốc mùi.

Sau đó là thời khắc mất hồn.

Các huấn luyện viên vẻ mặt chính nghĩa đi tới, đặc biệt dương dương oai oai nói: “Trạng thái tinh thần tốt như vậy, chạy 5000m, tất cả mọi người.”

Diệp Vũ không giải thích được, “Chúng tôi cũng chạy?”

“Tay cô đang ở đâu?”

Diệp Vũ lập tức phản xạ có điều kiện buông tay đang khóa, chơi đùa đến mức

quên cả nhiệm vụ rồi, “Lúc nãy không tính là đánh nhau, nhiều lắm chỉ

coi là một cách khống chế.”

“Chị, bớt đau buồn đi!” Giang Chí San thương tiếc thi lễ.

“Nhanh chóng thực thi.”

Huấn luyện viên có lệnh, phải phục tùng chứ sao.

Nếu vào trại huấn luyện vậy thật sự huấn luyện như trong quân, mặc dù các

huấn luyện viên cũng có lúc không ra lệnh, không phải là đám người đánh

xong thoải mái xuất hiện để báo điều lệnh xử phạt – hứng thú tệ hại!

5000m!

Nhị đại chạy trốn rầm rầm, tất cả tán loạn.

Diệp Vũ mặc dù cũng thở gấp, nhưng theo chân bọn họ vừa so sánh với người trong nghề quả thật là ngang hàng, không biết thế nào.

Hằng năm đều tham gia huấn luyện quân sự hè, Diệp Vũ cũng sẽ luyện tập

trước, để cho cơ thể mình có thể thích ứng với loại hoạt động mạnh, cho

nên bây giờ chạy bộ dường như có thể tính là hoạt động nhẹ nhàng.

Vì sao lại kêu là thực lực, chính là cái này!

Trụ cột đứng chắc chắn, tưởng có được mà dễ dàng sao?

Diệp Vũ chống nạnh vây quanh một vòng Nhị đại, nói: “Chạy đều bước như vậy,

mấy đứa còn có mặt mũi đánh nhau. Chị đại diện cho đồng bào phụ nữ khinh thường mấy đứa có tố chất bã đậu.”

Một huấn luyện viên giật giật khóe miệng, doanh trưởng nói không sai, bảo bối của tham mưu trưởng đúng là tổn thương người khác.

“Cô…” một nhị đại quắc mắt nhìn trừng trừng.

Diệp Vũ khiêu khích, “Tới đây, có bản lĩnh thì chạy hai vòng nữa cho chị, chị sẽ thu hồi lời vừa nói.”

“Đi.” Một nhị đại nào đó mạnh mẽ đứng lên.

“Thiếu niên, trâu bò cũng không nên làm loạn.” Diệp Vũ cười híp mắt nhìn cậu.

Một nhị đại chạy ra.

Diệp Vũ thong thả ung dung chạy đuổi theo, cô chơi không vui, để bảo tồn thể lực, miệng cô không rảnh.

Kết quả, một nửa vòng, bạn học nào đó nằm trải dài trên đường chạy, không thể thở nổi.

Diệp Vũ chạy chầm chậm xung quanh cậu, đặc biệt nhàn hạ thoải mái nói: “Em

trai, nghỉ ngơi nói một chút, chị phải chờ mấy năm em mới có thể bò

dậy?”

“…” bạn học Nhị đại nào đó không còn hơi sức cãi nhau với cô nữa.

Diệp Phong chạy đến bên cạnh chị họ, túm cô đi, “Chị là chị lớn, đừng khi dễ người.”

“TMD, nói gì, trại