
gì xem, đầu óc lúc này trở
nên rất hỗn loạn. Ngày mai tham gia họp lớp Diệp Vũ định đến tủ quần áo
tìm quần áo mặc ngày mai.
Chọn tới chọn lui cả nửa ngày, cuối cùng vẫn chọn áo lông thoải mái nhất,
không phải kiểu mới nhất, nhưng cô thích. Lại chọn tiếp một cái quần và
đôi giày phù hợp nhất, vậy coi như đã chuẩn bị xong quần áo và phụ kiện
ra ngoài ngày mai.
Diệp Vũ ở nhà một mình đi qua đi lại trong phòng, vẫn quyết định vào phòng
ngủ đếm bánh rán, vẫn nên đi ngủ, thiếu tá nọ không thể về trong thời
gian ngắn được.
Không muốn nghĩ đến càng nghĩ đến, trong đầu xuất hiện những hình ảnh hàng ngày như một đoạn phim.
Cô đột nhiên nhớ tới từng ly từng tý những gì đã xảy ra lúc hai người gặp nhau.
Lúc ấy bỗng nhiên sao đầu óc mình có thể bảo anh giả làm bạn trai mình kia chứ ? Sau đó đã ném mình vào trong hố rồi.
Quả nhiên là ‘trời gây nghiệp chướng vẫn có thể sống, tự gây nghiệp chướng không thể sống’.
Quả nhiên là người xưa không lừa gạt mình !
Lần anh nghỉ phép trở về kéo cô đi lĩnh giấy chứng nhận cũng không có cảm
giác gì, anh quay lại đơn vị cô còn để ý làm gì, hoàn toàn không chịu
ảnh hưởng.
Lần này anh ở nhà nghỉ phép một thời gian dài, suốt ngày cứ bám dính lấy cô, làm cho cô bỗng nhiên cảm thấy thật bi ai.
Cảm giác giống như có người rắp tâm cố ý.
Sẽ không phải cô bị người khác lập mưu tính kế chứ ?
Diệp Vũ cảm giác người này căn bản là phúc hắc.
Diệp Vũ vừa đi phòng chỗ gặp bạn học đã cảm thấy không khí vô cùng vui vẻ.
Bọn họ ra trường đã mấy năm, miễn cưỡng cũng coi như là thế hệ kinh doanh
mới, nhưng đã có thể nhìn ra mọi người đều có năng lực kinh doanh không
giống nhau.
“Diệp Vũ, bên này.”
Diệp Vũ nghe tiếng nhìn sang, thấy ba người Vương Thiến đang vùi cùng vào một góc, liền cười đi tới.
“Tớ biết ngay sẽ không đến sớm mà.”
“Dĩ nhiên, tớ phải trông chừng xem các cậu có đến sớm không tớ mới đến. Nếu không một mình tớ đến một mình không có người nói chuyện, rất cô đơn.”
Vương Thiến cười xấu xa ôm chầm bả vai cô kề tai nói nhỏ, “Phùng Thiếu đã hỏi cậu hai lần, quả thật là lòng dạ Tư Mã Chiêu người ngoài đường đều
biết.”
“Đầu năm nay vây xem náo nhiệt cũng rất nguy hiểm, cậu cũng đừng quá bát quái.” Diệp Vũ ý vị sâu xa khuyên giải.
Bạch Tinh Oánh vừa rửa tay vừa cầm bài tú-lơ-khơ vừa nói: “Có người thanh
toán hóa đơn, chúng ta chỉ cần ở đây ăn chơi thoải mái là được.”
“Không phải cậu nói sẽ có kích tình cũng muốn tình một đêm sao? Hôm nay ngàn vạn lần đừng lui về phía sau.”
“Thật không phải chị nói bừa, những năm này họp lớp uống say làm ra rất nhiều chuyện mờ ám. Chị nói trước cho em chính là rung chuông báo động trước. Em bây giờ là sở hữu riêng của quân nhân, không thể khinh thường chuyện liên quan đến vấn đề danh dự đồng chí giải phóng quân.”
“Ba vị kỵ sĩ của các cậu đâu rồi, thật sự không sợ ba bông hoa các cậu lảm nhảm linh tinh giữa thiên hạ sao?”
“Nam chưa cưới, nữ chưa gả, sợ quái gì.”
“Người nên lo lắng là đồng chí thiếu tá, người này cũng là một bông hoa trong nhà.”
“Thì ra các cậu vẫn là hoa dại.”
Hành vi ẩu đả kinh điển lại xuất hiện.
Diệp Vũ còn nhớ lúc còn đi học bọn họ chính là bốn người nổi tiếng trong
ban, bốn phong cách khác xa hầu hết các nữ sinh khác. Bất cứ lúc nào
cũng là một phong cảnh hoa lệ trong lớp, thường làm người khác chú ý mà
không hay biết.
Hiện tại bốn người tụ tập ở một chỗ, giống như quay lại thời đại học tùy ý
mắng chửi tùy ý đùa giỡn nhau, khiến người khác nhìn thấy không nhịn
được cười.
Giờ phút này, những muộn phiền trong cuộc sống hỗn độn kia dường như đã biến mất tất cả.
“Bốn người các cậu đúng là rất thu hút người.”
Diệp Vũ vừa quay đầu lại nhìn người đang tới, cười hỏi, “Hey, đại nhiếp ảnh
gia, hôm nay không bận rộn, sớm như vậy đã tới đây làm vật phong nền
rồi?”
Trần Bằng Phi một bên ôm bạn gái một bên cười nói, “Hôm nay họp lớp, có bẩn
ộn mấy cũng phải bò qua đây, anh bảo vệ thức ăn cũng được lắm.”
Vương Thiến đập hắn một quyền, “Nói cái gì đấy.”
Ánh mắt Trần Bằng Phi lướt qua mấy người, cười nói: “Tớ đâu có nói bậy, cậu xem, hai người này không phải cũng tới bảo vệ đồ ăn sao?”
Diệp Vũ nhất thời cảm thấy vui vẻ, ánh mắt nhanh nhẹn quét một vòng qua bạn
mình nói: “Ai ôi, đúng là hâm mộ chết người, khiến cuộc sống cô đơn này
của tớ như thế nào, các cậu kích động người như vậy cũng không được
đâu.”
“Tới một mình? Vậy cậu…” Lý Hạo bị bạn gái bên cạnh hung hăng bấm eo, lập
tức im lặng, đặc biệt vô tội nhìn bạn gái, “Bà xã, ngài có ý gì?”
Bạch Tinh Oánh đi tới bên tai bạn trai nói: “Đừng nói lung tung, Diệp Vũ vẫn là hoa vô chủ, hiểu không?”
Lý Hạo lập tức gật đầu, “Hiểu.”
Ba người đàn ông nhìn nhau, nhất trí cho rằng bốn cô gái này đúng là không phải thứ tốt.
“Diệp Vũ, đã lâu không gặp.”
Đang âm thầm suy nghĩ, bên kia đã có người tới gần, bọn họ lập tức phát huy tinh thần bát quái.
“Đã lâu không gặp, dạo này khỏe không?” Diệp Vũ thoải mái chào hỏi đối phương, lúm đồng tiền lộ ra như hoa.
“Cũng tạm được, bây giờ cậu tới thành phố XX phát triển sao? Có cần tớ giúp
một tay không?” Phùng Đức