
người khác.
Không thèm để ý, nhưng tiếng chuông cửa cứ vang lên, cô không chịu nổi.
Diệp Vũ bất đắc dĩ khoác áo vào, nhìn qua mắt mèo trên cửa lập tức giật
mình, trực giác chính mình hoa mắt, không xác định hỏi một tiếng, “Là
ai?”
“Anh, bà xã mở cửa.”
Diệp Vũ sững sờ mở cửa, nhìn một thiếu tá dường như quen thân đi vào cửa đổi dép, treo mũ áo vào móc treo, đi dép vào phòng trong.
Đưa tay vò tóc trên đầu, Diệp Vũ rốt cuộc nhớ tới câu hỏi, “Sao anh lại tới đây?”
“Bà xã là vì kết hôn của chúng ta, bộ đội kết hôn sẽ có thời gian nghỉ kết hôn.”
“A.”
“Không, em muốn hỏi là sao anh biết em sống ở đây?” Diệp Vũ mới vừa tỉnh ngủ trí thông minh rõ ràng còn không rõ ràng.
“Lúc em điền thông tin em đã viết địa chỉ này.”
“Không, em nói bảo vệ sao có thể cho anh vào đây lúc nửa đêm thế này?”
“Anh là người của giải phóng quân.”
Diệp Vũ đẩy khuôn mặt đang tiến lại gần của anh, cau mày, “Chú ý vệ sinh, em mới bò từ trên giường xuống.”
Tiêu Triệt cười hì hì cứng rắn đến gần cô hôn chụt hai cái lên mặt, “Trong nhà vợ không có gì ăn, anh đói lắm.”
“Cho anh đi rửa mặt.”
“Được, anh đi tắm trước một chút.”
Diệp Vũ kinh ngạc nhìn anh đi vào phòng tắm, có chút mờ mịt, sau đó vuốt vuốt mái tóc đi vào phòng bếp.
Thiếu tá tắm giặt như chiến đấu, lúc Diệp Vũ bưng đồ ăn từ phòng bếp ra, anh
cầm khăn lông lau tóc, ngửi một cái, nói: “Bà xã, thật thơm.”
Diệp Vũ lắc đầu một cái, không lên tiếng.
“Trứng gà, chân giò hun khói, rau cải, cà chua, phối hợp rất dinh dưỡng.”
“Có cái để ăn thì ăn nhanh đi, đừng có nói nhảm.” Diệp Vũ nhìn hắn bắt đầu ăn liền đứng lên, “Anh từ từ ăn, em đi ngủ.”
“Ừ.” Anh mơ hồ đáp một tiếng.
Vừa ăn vừa quan sát căn nhà, hai phòng, một phòng ngủ một phòng khách nhỏ,
căn nhà tuy nhỏ nhưng trang thiết bị cũng khá đầy đủ, cái gì nên có đều
có. Ghế salon trong phòng khách là kiểu giống ghế dài trong công viên,
trên còn có bốn cái nệm êm, năm gối ôm lăn lốc tứ phía. Phòng có TV và
salon nhưng không có bàn trà, trải một tấm thảm tối màu, một khay trà
nhỏ xinh đặt ở một góc salon, từ trên xuống dưới chỗ nào cũng có đồ đạc
ném lung tung.
Tiêu Triệt bê cái nồi vừa ăn chuyển qua một bên, toàn bộ căn nhà không trang trí theo một cách cố định, nhưng bày biện rất có ý định.
Phòng khách tương đối gọn gàng ấm áp, thế nhưng lúc mở cửa thư phòng thật sự mới lĩnh ngộ được câu hỗn loạn của cô.
Trên bàn lớn có đặt máy tính, sách vở, giấy tờ lộn xộn, trên giá sách trên
tường la liệt những đầu sách, còn có một ít đồ chơi nhỏ xinh. Có chỉnh
tề, có xốc xếch, máy tính còn mở, trên màn hình là Anime bảo vệ hoạt
động im lặng.
Nơi này nhất định là nơi bình thường cô hay hoạt động, trong loạn có tự
(Trong hỗn loạn có sắp xếp), anh nghĩ người nào không biết động vào
những thứ hỗn loạn kia thì lúc đó cô phải tìm kiếm nửa ngày.
Thư phòng không lớn, phòng ngủ cũng khó khăn lắm mới đặt được một chiếc
giường một mét rưỡi, làm một chiếc tủ trong tường, nới rộng không gian.
Chủ nhân căn phòng đã ngủ, bọc chăn nằm một bên, bên cạnh còn một chăn khác, vừa nhìn đã biết là đặc biệt lấy ra cho anh.
Tiêu Triệt cởi quần áo, lên giường, vén chăn của cô chui vào.
Có bà xã để ôm, đứa ngốc mới chịu nằm chăn lạnh.
Đang ngủ Diệp Vũ vì không quen có người ôm ngủ nên có dấu hiệu tỉnh lại.
“Ngủ đi.” Anh nhẹ giọng dụ dỗ.
“Oh.” Người nào đó buồn ngủ mơ màng cũng không mở mắt, ngủ tiếp.
Tiêu Triệt chỉnh lại tư thế ngủ thoải mái rồi ôm cô, hai mắt nhắm nghiền.
Đợi đến khi Diệp Vũ tỉnh lại, đột nhiên thấy bên cạnh có thêm một người đàn ông, thiếu chút nữa đã gào lên, sau đó mới chậm rãi nhớ lại chuyện tối
qua, không khỏi lấy tay vỗ trán.
Đã quen sống một mình, đột nhiên trong sinh hoạt có thêm một người, thật không thể quen nổi.
“Bà xã.” Cô vừa tỉnh Tiêu Triệt cũng liền tỉnh.
“Anh đến đây làm gì?”
“Anh là con rể phải tới gặp ba mẹ vợ.”
“Đúng vậy.” Diệp Vũ gật đầu một cái, “Anh được nghỉ mấy ngày?”
“Mười ba ngày.”
“Thật hay giả?”
“Không chừng ngoài ý muốn bất ngờ sẽ phải đi.”
Diệp Vũ hiểu, ngoài ý muốn, tựa như người ở đây cũng không đoán trước được.
“Tỉnh dậy đi, chúng ta ăn sáng xong em dẫn anh đi gặp ba mẹ.”
“Được.”
Diệp Vũ nhìn anh rời giường đi rửa mặt, không nhịn được đưa tay sờ đầu, nháy mắt quyết định giữ yên lặng.
Nhân lúc anh đi rửa mặt, Diệp Vũ gọi điện cho mẹ già.
“Mẹ.”
“Đã về?”
“Con về từ hôm qua.”
« Mọi việc xong xuôi rồi hả ? »
« Vâng, anh ấy cũng tới, một lát nữa chúng con đến. »
« Hai vạch một sao ? »
« Đúng vậy. »
« Lão Diệp, con rể hai vạch một sao muốn đến gặp ông, nhanh chóng khẩn trương một chút… »
Diệp Vũ nghe thấy đầu dây điện thoại mẹ già gào to, lặng lẽ xuất hiện vạch
đen, muốn nói cho xong lời mình, « Hôm nay ba mẹ cũng xin nghỉ đi, chờ
chúng con đến. »
Mẹ Diệp còn cúp điện thoại nhanh hơn con gái một bước.
★★★★★★★★
tieuthutrieugia.net
Diệp Vũ đi tới phòng tắm, Tiêu Triệt đang đánh răng, cô nhìn anh, vẫn cảm
thấy không phải sự thật, trong sinh hoạt của mình có thêm một người đàn
ông…
« Ngây người vì anh ? »
« Xì, ngựa không biết mặt dài, chúng ta ra ngoài ăn sáng. »