
tại
sao đánh nhau, phá hỏng quan hệ quân dân trong lúc anh đang thực hiện
nghĩa vụ. Em là người dân lương thiện, không muốn phạm phải sai lầm. Cám ơn.”
“Đồng chí Diệp Vũ.”
Diệp Vũ sửng sốt, giọng nói này có vẻ rất xa lạ, đương nhiên còn rất nghiêm túc.
“Ừm.”
“Tôi là đoàn trưởng của Tiêu Triệt.”
“Chào đồng chí đoàn trưởng.”
“Tôi thay Tiêu Triệt nhận lỗi với cô.”
“Thật ra thì cũng không có chuyện gì to tát lắm.”
ở một đầu khác của điện thoại Tiêu Triệt không ngừng nhờ đoàn trưởng,
đoàn trưởng nhịn cười, tiếp tục giả vờ nghiêm túc, “Cô xem cô tới đây
một lần cũng không dễ dàng…”
“Thật ra thì giao thông cũng rất thuận tiện.”
Nụ cười trên mặt đoàn trưởng không kiềm chế nổi, “Hôm nay chúng tôi được
nghỉ phép, tôi cũng sẽ cố gắng hết sức làm một chủ nhà chu đáo.”
Tiêu Triệt ở bên cạnh liên tục ra dấu tay, đoàn trưởng anh thừa dịp cháy nhà đi hôi của.
Diệp Vũ bên kia không biết tình huống bên này, thẳng thắn trả lời, “Oh không cần, chủ nhà cũng không phải là người thừa lương thực, mọi người tiết
kiệm là tốt nhất.”
“Phụt.” Đoàn trưởng lộ chân tướng rồi.
“Đoàn trưởng…” Tiêu Triệt buồn bực gọi, không phải như vậy, công tác tư tưởng làm gì phải như vậy?
Đoàn trưởng gục xuống bàn cười, “Bạn gái cậu nói… Chủ nhà cũng không phải là người dư thừa lương thực, bảo chúng ta tiết kiệm…”
Lần này không phải chỉ mỗi đoàn trưởng cười, những người trong phòng đều cười rất vui vẻ.
Tiêu Triệt đoạt lấy điện thoại, “Diệp Vũ, em đừng tức giận. Anh sai rồi, anh sai rồi không được sao? Đừng đi, chờ anh đến chúng ta gặp mặt nói
chuyện.”
“Anh có qua đây thì em cũng sẽ không đi lấy giấy chứng nhận với anh, cho nên không cần uổng phí.”
“Có thể linh động một chút không?”
“Chị cậu đang giận nên chớ làm loạn.” Diệp Vũ không thể không giận.
“Đừng nóng giận, ngàn vạn lần đừng nóng giận.”
“Không phải anh mới xong nhiệm vụ sao, chú ý thời gian nghỉ ngơi, đừng tới
đây, không nhận giấy chứng nhận, anh ra ngoài là việc của anh, cứ như
vậy.”
“Đợi chút, đừng cúp.” Tiêu Triệt không để ý tới một đám chiến hữu xung quanh đang nháy mắt, dáng vẻ nhún nhường, “Ý em là lần này không nhận.”
“Đúng.”
“Vậy em vẫn là bạn gái anh.”
“Tạm thời cứ coi là như vậy.”
“Đừng không dám chắc như vậy.” vừa nghe thấy giọng điệu cô đã nhẹ hơn, Tiêu Triệt lập tức đánh tới.
“Em phải về nhà báo cáo cho Thái hậu và lão đầu nhà em một chút, chuyện này khép lại ở đây vì thể diện nhà họ Diệp.”
★★★★★★★★
tieuthutrieugia.net
“Hình như việc này có vẻ như được đánh giá hơi cao rồi.”
“Bình thường thôi, nhà chúng em thường dùng nhỏ thay lớn.”
“Em không thể giúp nói lời nào hay một chút à?”
“Em vô cùng vui vẻ thêm dầu vào lửa phóng đại suy đoán, từ nhỏ chỉ sợ thiên hạ không loạn, anh có ý kiến gì sao?”
“Không có, tuyệt đối không có.”
“Cúp.”
“Đừng mà, thật vất vả mới tới một chuyến, để anh gặp được không?”
“Phiền phức cho anh.”
“Gặp mặt em, để em cười chọc xong hết giận cũng không thấy phiền.”
“Em đi về trước học một chút ở người thân rồi quay lại cười chọc anh.”
“Cần gì bỏ gần tìm xa, anh dạy cho em.”
“…” Diệp Vũ hít sâu một cái, phun ra, “Em xin hỏi một câu.”
“Cái gì?”
“Có phải anh lại mở loa ngoài không?”
“Anh sai rồi.”
“Muốn chết thì nhanh chóng qua đây, quá giờ không đợi.” Dứt lời dứt khoát cúp điện thoại.
Tiêu Triệt đặt điện thoại xuống, nhìn một vòng chiến hữu xung quanh, “Đã giải quyết.”
Đội trưởng đá một cước qua, “Nhanh đi đi, gạt người ta nữa thì không xong đâu.”
Tiêu Triệt né tránh lưu loát, cười đùa nói, “Tuân lệnh.”
“Có thể dụ dỗ nhận giấy chứng nhận là tốt nhất, tránh đêm dài lắm mộng.”
“Hiểu.”
Sau đó, Tiêu Triệt đổi thường phục nôn nóng sốt ruột ra khỏi đơn vị.
ở trên đường xác định chỗ cô ở, anh trực tiếp lái xe đến trước khách sạn.
lúc Tiêu Triệt đi vào, Diệp Vũ ngồi xếp bằng trên giường, trong tay loay
hoay một bộ bài tú lơ khơ, nghe tiếng mở cửa cũng không ngẩng đầu lên.
“Bà xã.”
“Xin lỗi ra cửa quẹo trái xuống lầu hỏi phục vụ.”
Tiêu Triệt đi lại ngồi ở mép giường, đưa tay ôm vai cô, cười làm lành, “Anh thật sự không phải cố ý cho em leo cây.”
“Ừ, đó là cố ý?” Vừa nói vừa tiếp tục xếp bài.
“Trời đất chứng giám, thật sự là bất ngờ có nhiệm vụ.”
“Em hiểu.”
“Hiểu vạn tuế.”
“Hiểu không có nghĩa là không tức giận. Hiểu và tức giận là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, đừng cho là một.”
“Chơi gì vậy?”
“Em tính xem hai ta rốt cuộc có duyên phận hay không, nhân dịp còn chưa có
gì với nhau cũng cho mình thêm nhiều lựa chọn.” Diệp Vũ lạnh nhạt nói,
không thể nhìn ra thái độ tâm tình.
“Đừng mà, không phải anh đã tới nhận lỗi sao.”
“Nếu có thể nói lời xin lỗi, vậy cảnh sát sinh ra để làm gì?”
“Anh là quân nhân.”
“Vô nghĩa, đừng làm phiền, em sắp tính xong rồi.”
“Tính làm gì, hai ta là duyên trời định.” Vừa nói vừa thu bộ bài trên giường của cô.
Diệp Vũ giương mắt nhìn anh, hơi mím môi, rất nghiêm túc nói: « Em thật sự
hối hận. Em có chút lo lắng cho sự nhu nhước của mình, hai vai em sợ
không gánh vác nổi trách nhiệm của hai gia đình. »
Tiêu Triệt cũng không cợt nhả nữa, chỉ dùng sức ôm cô.
« Tiêu Triệt, nế