XtGem Forum catalog
Phúc Hắc Cũng Phải Biết Cách

Phúc Hắc Cũng Phải Biết Cách

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322780

Bình chọn: 10.00/10/278 lượt.

oàn giống với đuốc Olympic.”

Trình Lam đồng ý, “Tớ phụ trách thanh toán hóa đơn cho bó đuốc.”

Diệp Vũ vỗ tay, cười híp mắt nói: “OK, phòng ngủ bốn người, ba người được

thông qua, một người bỏ cuộc, một người vừa mới gào thét, chúng ta hãy

vỗ tay cho cô ấy. Cuộc sống đầy khó khăn, gào thét thế này làm cho cuộc

sống thú vị hơn rất nhiều.”

Vương Thiến giận, “Chị không bỏ cuộc.”

“Thiểu số phải phục tùng đa số hiểu không?”

“Không hiểu.”

“Không hiểu cũng không thành vấn đề, cậu có thể giả hiểu.” Diệp Vũ rất không có nguyên tắc nói.

“Thật biến chất.” Vương Thiến khinh thường.

“Cứ khinh thường tùy thích, nhanh, bảo nhiếp ảnh gia nhà cậu ra ngoài làm người hầu.”

“Tại sao phải tìm người của tớ, nhà cậu không sắp xếp sao?”

“Cậu ngu ngốc, lúc đàn ông chịu làm người hầu cũng là lúc sắp trở thành

chồng. Bọn tớ đã vào trong lồng, bọn họ đã không còn tư cách này, cũng

chỉ có nhiếp ảnh gia mình đồng da sắt của cậu mới có thể đảm nhiệm chức

người hầu cho cậu, thật sự đau lòng, không biết nói thế nào.” Diệp Vũ vô cùng xúc động.

“TMD, khinh thường các cậu không có đạo đức, người nhà tớ có thể tùy ý sai bảo như người hầu sao.”

Diệp Vũ thành khẩn nói: “Tiểu Thiến, cậu phải thuận theo trào lưu lịch sử,

qua chỗ này sẽ không còn gì nữa, nhân lúc nhiếp ảnh gia vẫn còn phấn đấu trên đường lớn, chúng ta nên dùng sức giày vò, nếu không về sau sẽ

không còn cơ hội.”

“Ai nói không còn cơ hội hả? Chị không chuyển chính thức, hắn vẫn phải phấn đấu.”

Bạch Tinh Oánh không nhìn nổi, “Đứa bé này thật xui xẻo, chút tự trọng đàn

ông cũng không có. Hắn tận mắt nhìn thấy những đấu sĩ còn thừa lại,

trong lúc bị giày vò chà đạp còn nghĩ rằng mình là người đàn ông tốt.”

“Đàn ông tốt chính là tớ, tớ đã từng là một cô em gái hiền lành.” Diệp Vũ thuận mồm thuận miệng.

Trình Lam phụt cười!

Bạch Tinh Oánh vỗ vỗ vài bạn học, “Choáng, lão nhị đừng làm loạn, tớ đang tổ chức một khóa giáo dục tư tưởng nghiêm túc, thế nào lại bị cậu chuyển

thành con đường bi kịch hoang đường.”

“Thôi đi, cậu cũng nghiêm túc sao?” Diệp Vũ nhìn cô đánh giá từ trên xuống

dưới, nói: “Váy siêu ngắn, mông nghểnh cao như ngọn núi cao hiểm trở,

mắt lập trình viên nhà cậu không phải màu xanh trời, mà là màu xanh

nhạt.”

“…” Trình Lam vô cùng bội phục nhìn tới trước, thành khẩn nói, “Diệp Vũ,

sức chịu đựng tâm lý anh em quân nhân của nhân dân quả thật rất lớn, chị bái phục.”

“Bớt nói lảm nhảm đi, làm như cậu vẫn còn là phụ nữ xinh đẹp trong sáng lắm. Nhớ năm đó có tên ngốc Tiểu Đỗ, cậu dám cưỡi lên lưng người ta cầm roi

giục chạy nước kiệu. NGười ta sợ quá đến mức sau này nhìn thấy cậu như

nhìn thấy quỷ, trở thành cái bóng trong lòng.”

Trình Lam bị vạch trần lập tức giơ móng vuốt lên cổ cô bạn, nghiến răng nói:

“Còn dám nói, cậu còn cố gắng đổ lên đầu tớ, nhìn thấy tớ làm trò cười

cho thiên hạ cậu còn tìm người đến vây xem, còn dám chụp ảnh lưu niệm.

Bây giờ chị muốn đứng lên cũng muốn tiêu diệt cô mười nghìn lần.”

“Mười nghìn năm quá lâu, thời gian rất ngắn ngủi.” Diệp Vũ bình tĩnh đọc thuộc lòng danh ngôn chủ tịch.

“Sao tớ có thể gặp phải người này với hai cô bạn cùng phòng như vậy? Hai

người đều là người của sao Hỏa rồi, sao không vào sở nghiên cứu cho

người ta nghiên cứu khoa học, thật đúng là một tổn thất lớn của loài

người.”

“Cũng không phải đại biểu nhân dân lên tiếng, rõ ràng cậu không phải loài

người, không cùng chủng tộc hàng ngày còn muốn giả vờ, có hiểu không?”

“TMD.”

“Thế nào?”

“Chỉ có cậu mới như vậy, tương lai con gái nuôi con trai nuôi của tớ chắc chắn rất gian khổ.”

“Mẹ ruột không giải thích.”

Vương Thiến nhịn không nổi liếc mắt, “Ha ha, đừng keo kiệt, nhanh lên, chị

muốn đến đẩy xe em bé ra ngoài khoe khoang. Nếu mấy người muốn ở đây vui đùa thì cứ việc.”

Bạch Tinh Oánh lập tức nói: “Đi, chị cũng muốn thể hiện phong cách, để cho hai người nào đó cấu véo lẫn nhau.”

Trình Lam buông cổ Diệp Vũ ra, “Đi, sao không đi, chuyện khoe khoang không

thể cho hai người có cơ hội làm được, từ trước đến giờ chị em chúng ta

có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu.”

Diệp Vũ: “Muốn hai cùng nhau hai.”

“TMD.” ba người đồng thanh khinh thường Diệp Vũ.

“NGười bị bệnh tâm thần ít phiền não, con ngốc nghếch cũng hạnh phúc hơn.”

“Quả nhiên là hai cảnh giới khác nhau, rất khác với con người.” Trình Lam dứt khoát vạch rõ ranh giới với người khác.

“Cướp em bé của chị, còn dám giữ khoảng cách với chị, mấy người còn có lương tâm sao?”

“…”

Bốn người ồn ào ầm ĩ đẩy xe em bé hòa vào biển quần chúng nhân dân.

Đi dạo là thế nào, quả thật rất hạnh phúc.

Xe bốn em bé quả nhiên rất uy phong lẫm liệt!

“Nói như vậy cậu sẽ đưa cục cưng về nhà mẹ thăm người thân sao?” sau khi nghe cô bạn nói, Trình Lam khá xúc động.

“Đúng vậy, thái hậu và lão đầu nhà tớ không thương lượng được với nhau, cho nên tớ phải về.”

“Cần phải đi cùng nhau à?” Vương Thiến không hiểu.

“Bọn họ khăng khăng như thế cũng không còn cách nào.” Diệp Vũ bất lực, trình độ cố chấp của thái hậu và lão đầu nhà cô thật khiến người ta ngậm

họng. Cô là thể nghiệm chân thật nhất khi là cá