Snack's 1967
Phù Sinh Mộng

Phù Sinh Mộng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322752

Bình chọn: 9.00/10/275 lượt.

cười nói với ta: “Chào!” thì vạn vật chợt bừng sáng.

Rời khỏi giường, hắn bắt đầu làm việc, ta không có gì làm, ở

bên nhìn hắn làm việc.

Huân hương hắn dùng là hương lan, lúc uống nước ngón út sẽ

hơi cong lên, dưới mỗi góc y phục đều thêu một nhánh mặc lan (màu đen) viết một

chữ ‘mai’ nhỏ. Trù nghệ của hắn rất tốt, tốt đến mức làm người khác phải kinh

hoảng mà than khóc. Năm đó ta từng được thưởng thức tay nghề của ngự trù trên

thiên đình, lúc ấy chỉ cảm thấy thế gian này e rằng không có ai có thể đạt được

trình độ ấy, nhưng gần đây, được thưởng thức tay nghề của Bách Lý Quân Hoa, ta

đã biết, hoá ra thế gian lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của ta.

“Xong rồi!”

Nhìn chút nước còn sót lại trong đĩa, ta thở dài, không biết

âm thanh lại lớn đến vậy, khiến cho người trong phòng bếp kia nghe thấy, hấp tấp

chạy tới, một tay chống nạnh một tay giơ cao cái nồi, nhăn mày nói: “Ta không

phải đã nói nàng đừng ăn nhiều rồi sao? Ăn vải rất nóng, nàng không biết hả?”

Nghe hắn nói, ta cảm thấy buồn cười.

Ta che miệng cười ra tiếng, hắn đen mặt, chỉ nói một câu:

“Không hay chút nào!” rồi hầm hầm trở về phòng bếp. Ta quay đầu ngắm nhìn rừng

lan vườn đào ngoài sân, mãn nguyện ngâm một khúc nhạc.

Không bao lâu sau, nghe bên trong có người gọi: “Tiếu Nhi,

ăn cơm thôi.”

Ta lập tức nhảy dựng lên, lao vào phòng, không ngờ đang sắp

bước vào lại bỗng bị một người đi ra, giang tay ôm ta vào lòng, sau đó xoa xoa

đầu ta nói: “ôm một cái nào, ngoan!”

Ta từ góc độ này liên tục nhìn về phía cái bàn. Hắn ở bên cười

khẽ: “Tiếu Nhi, ta sợ nàng sau này sẽ chỉ yêu trù nghệ của ta chứ không phải

con người ta.”

“Không sao.” Ta vừa bới cơm, vừa quanh co: “Tướng

công vốn phụ trách việc cơm nước, trước nhìn cơm, sau nhìn người.”

Nghe ta nói, hắn bật cười, “Được, ta sẽ cho nàng nhìn thấy bữa

cơm ngon nhất thế gian.”

Ta ngạc nhiên, sau đó ta cũng không đáp trả, chỉ lo và cơm.

Ăn xong, ta lại mãn nguyện về viện nằm, nhưng nằm chưa được bao lâu, ta cảm

giác từ mũi có cái gì đó ấm áp chầm chậm chảy xuống, lúc này, Bách Lý Quân Hoa

bưng một đĩa vải vào, ta run run ngẩng đầu, ngu ngơ nhìn hắn, hét to, “Quân

Hoa!”

Có lẽ khi đó máu mũi ta phun ra mãnh liệt như nước, tình huống

đó đã làm Bách Lý Quân Hoa sợ hãi. Sắc mặt hắn trầm xuống, hô một tiếng: “Người

đâu!” tiếp theo vài tiên tỳ lập tức không biết từ nơi nào xuất hiện, bước nhanh

tới giúp ta cầm máu.

Rồi hắn chạy đến bên ta, thần sắc nặng nề nói: “Cố chịu, ta

sẽ về ngay!”

Dứt lời, liền biến mất ngay trước mắt ta, để lại cánh tay ta

không kịp níu hắn đang dừng giữa không trung, khiến ta thật buồn sầu.

Nhìn hắn, trực giác của ta nói cho biết, không tốt.

Quả nhiên, chưa tới một canh giờ, hắn đã trở lại.

Máu mũi của ta càng chảy càng nhiều, thật vất vả lắm mới ngừng

được, trên mũi nhét hai cục bông, mặt đầy vết máu, xung quanh cũng là máu tươi

loang lổ, mọi người dù đã lau dọn nhưng vẫn giống như hiện trường giết người vậy.

Bách Lý Quân Hoa hùng hổ kéo một người đến trước mặt ta, rồi

nhào đến bên ta: “Tiếu Nhi, nàng đỡ chưa?”

Mất chút máu, ta cùng lắm cũng chỉ choáng váng thôi, tất

nhiên không việc gì, nên cười nhẹ: “Ổn rồi.”

Bách Lý Quân Hoa cẩn thận quan sát ta một lát, xác nhận ta

không sao mới quay qua vị bị hắn cưỡng ép đến đây, cung kính nói: “Dược quân,

làm phiền ngài.”

Lời nói và cử chỉ của hắn không chút ngạo nghễ, một khí chất

tự nhiên cao quý toát ra từ hắn. Dù nói là ‘làm phiền’ nhưng vẫn là bộ dáng cao

cao tại thượng như muốn người khác phải nhìn mình.

Nghe tiếng gọi dược quân, ta mới dè dặt nhìn về phía nam tử

trước mặt, thấy đó là một gương mặt trẻ tuổi đầy bất mãn đang cố kìm nén, y phục

xanh biếc phất phơ, rất động lòng người.

Dược quân là thánh thủ Hạnh Lâm đệ nhất tiên giới, không dễ

gặp người, ba vạn năm trước ta cũng được hắn trị liệu cho một lần, nhưng phải

nhờ đám Phượng Nhi chầu chực trước cửa nhà hắn, tuyên bố sẽ thiêu hết vườn thảo

dược của hắn. Lúc này hắn lại cung kính lễ phép đứng trước mặt ta, làm cho ta cảm

thấy, quả nhiên sức mạnh của thần tượng thật là vĩ đại.

Dược quân sùng bái Bách Lý Quân Hoa, chuyện này tiên giới ai

ai cũng biết.

Ta cũng theo lễ hữu hảo mỉm cười chào hỏi hắn: “Dược quân,

nhiều năm không gặp, ngài vẫn khoẻ chứ?”

“Không khoẻ.” Sắc mặt hắn không tốt trả lời ta, lười

biếng nói: “Ngươi làm sao lại khiến Bách Lý đảo chủ…”

Còn chưa nói xong, hắn đã biến sắc, lúc trắng lúc xanh, phẫn

hận nhìn ta, rồi đột nhiên hất tay ta ra, tức giận nói: “Các ngươi đang làm loạn

cái gì?!”

Mời mọi người nhìn cho rõ, hắn đang rống vào mặt ta.

Ta ủy khuất, ta đã làm gì?

Lúc này, Bách Lý Quân Hoa lên tiếng, không mặn không nhạt, lại

ẩn ẩn nỗi lo lắng không kìm được: “Xin hỏi dược quân, đây là ý gì?”

Nghe giọng Bách Lý Quân Hoa, dược quân lập tức thay đổi sắc

mặt, cung kính xoay người, mang theo ý cười nói: “Bách Lý đảo chủ, Diệp Tiếu

thượng thần không sao, chỉ bị nhiệt thôi.”

“Có thật chỉ bị nhiệt?” Bách Lý Quân Hoa hoài nghi:

“Ngài xem lại đi.”

Người hành nghề y hận nhất là có kẻ nghi ngờ y th