
vừa ác ý nói: "Đây chính là hậu quả nàng không ăn cơm."
Nha hoàn cảnh giác sợ hãi, đã bưng cháo loãng, cẩn thận nhẹ nhàng đi đến.
Tiểu Hồng lúng túng không dứt, thật sự là xấu hổ khi bị người khác bắt gặp, không thể làm gì khác hơn là đem gương mặt vùi vào trong ngực Cảnh Võ, không dám ngẩng đầu, chỉ dám liếc mắt nhìn. Hắn một tay nhận lấy cháo loãng nha hoàn đưa lên, cũng không để ý có người ngoài, cứ như vậy dùng cánh tay sắt vòng quanh nàng, một tay nắm chén, một tay cầm thìa, múc một ngụm cháo loãng, tự mình uy hiếp nàng. "Mau ăn, nếu không đừng trách ta rót."
Tiểu Hồng cắn môi, tức giận nhìn chằm chằm hắn
"Nàng không ăn thì ta còn nhiều phương pháp để nàng mở miệng."
Nàng biết hắn là nói thật
Nha hoàn bên cạnh, đã sớm thức thời lui ra ngoài.
Tiểu Hồng vừa tức vừa quẫn, nhưng là nhìn vẻ mặt hắn bá đạo, trong lòng vừa không khỏi động. "Ngươi tại sao muốn quan tâm ta có ăn cơm hay không?"
Cảnh Võ buồn bã, bàn tay to nắm thìa, lược lược căng thẳng .
Nhìn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, là như thế thấp thỏm bất an, như thế sầu lo.
Mặc dù, hắn không thể hướng nàng đảm nhiệm hết thảy, nhưng là tối thiểu, hắn có thể làm cho nàng biết một chuyện.
Hắn ngắm nhìn nàng, khàn giọng nói: "Bởi vì ta muốn"
Tiểu Hồng nhẹ thở dốc một hơi, trèo ở vạt áo của hắn, chiến chiến rưng rưng xác nhận."Thật?"
"Thật."
Thanh âm của hắn, ngoài ý muốn khàn khàn.
Thìa lần nữa tiến tới bên mồm của nàng. Cảnh Võ nhìn nàng, nói ra lời khẩn cầu nhất từ lúc chào đời đến nay.
"Cho nên, đem cháo ăn, có được hay không?"
Có chút cứng ngắc, nhưng trong mắt của hắn không thể che hết lo lắng.
Tiểu Hồng cho là mình sắp khóc lên.Trên thực tế, nước mắt đã sớm chảy xuống má phấn.
Hắn dịu dàng, cùng với hắn thừa nhận chuyện, làm cho nàng nguyện ý mềm hoá, không hề kiên trì lấy sức khỏe bản thân, bức bách hắn để nàng rời đi. Vào giờ khắc này, những chuyện khác, cũng trở nên không quan trọng.
Lần này, nàng không tiếp tục phản kháng, mở ra cái miệng nhỏ nhắn, nuốt cháo loãng xuống miệng.
Chẳng qua là, lâu không ăn cơm, thức ăn vừa vào miệng, nàng nhưng lại không nhịn được muồn ói. Nàng lấy tay đảo im miệng, qua một lúc lâu, mới có thể đem kia một ngụm nhỏ cháo loãng nuốt xuống. "Thật xin lỗi." Sợ hắn cho là nàng là đổi ý không ăn, nàng cuống quít ngẩng đầu, cố gắng giải thích .
"Ta không có chịu được -. . ."
"Nàng bụng rỗng quá lâu, vừa bắt đầu cũng là như vậy." Cảnh Võ trấn an, trong mắt dịu dàng, không có trách cứ. "Không vội, sau một, hai muỗng, sẽ tốt hơn thôi."
“uh”
Nàng ngoan thuần phục, từ trong tay của hắn nuốt xuống muỗng cháo loãng thứ hai, cảm giác buồn nôn quả nhiên không hề mãnh liệt như vậy nữa. Hắn từ từ nhìn nàng, khi nàng nuốt xuống mới múc một thìa khác, không mang đến áp lực cho nàng. Cho đến khi chén trong tay Cảnh Võ đã trống một nửa, nàng mới ngẩng đầu lên, ngượng ngùng nhìn hắn.
"Ta ăn không vô." Tiểu Hồng nhẹ nói, sợ hắn không tin, còn mạnh hơn."Thật."
"Ta biết."
Hắn đem bát cháo còn dư để trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh giường, giơ ngón cái, nhẹ nhàng lau nước cháo đọng trên khóe miệng của nàng.
Khuôn mặt Tiểu Hồng đỏ bừng, nhìn nam nhân trước mặt này, trong lòng rất ấm áp. Mặc kệ hắn vỗ về nàng, nâng người nàng lên, cúi đầu hôn nàng. Nàng có thể nghe thấy nhịp đập của mình. Vốn là, Tiểu Hồng còn tưởng rằng, Cảnh Võ lại muốn nàng. Nhưng, hắn chỉ là vỗ về nàng nhẹ nhàng. Sau khi hôn nàng hắn dịu dàng ôm nàng nằm lại trên giường.
Hắn làm cho nàng tựa trong ngực, lòng bàn tay to nhẹ nhàng vỗ về lưng. Nàng hai mắt nhắm nghiền, cổ họng cùng ngực khẽ co rút nhanh .
Cảnh Võ tim đập mạnh nhẹ nhàng vuốt ve.
Nàng quá mệt mỏi, không muốn chống cự cái gì nữa, cũng không muốn tranh chấp cùng hắn, không muốn phá hỏng cái không khí ấm áp hạnh phúc này.
Hắn ở đây mới là quan trọng nhất.
Tiểu Hồng trốn tránh thực tế, lắng nghe nhịp tim hắn đập, sà vào lòng hắn không nghĩ nhiều đến cái khác.
Không lâu sau nàng vào giấc ngủ Cảnh Võ trước sau không rời khỏi nàng. CHƯƠNG 8.1
Bên trong hồ tắm lớn, bên ngoài tuyết trắng rơi đầy trời.
Tiểu Hồng buông lỏng toàn thân ngâm mình trong làn nước nóng đầy cánh hoa, hồ tắm này cực kỳ rộng rãi, lớn đến độ nàng có thể đi qua đi lại, sâu đến gần vai nàng giống như một cái ao. Là hắn đặc biệt sai người đem tới từ phía nam.
Một ngày sau đó, Cảnh Võ dường như một tấc cũng không rời, ở một bên chăm sóc nàng, tự mình chăm sóc nàng ăn cơm, uống thuốc, không để ý nàng chống cự, ôm nàng ngủ, thậm chí... thậm chí còn nói, phải giúp nàng tắm... Nàng mắc cỡ tột đỉnh, liên tục bảo đảm, tuyệt đối sẽ không té xỉu ở trong bồn tắm, hơn nữa chỉ cần có chuyện, tuyệt đối sẽ lên tiếng cầu cứu, hắn mới tình nguyện chờ ở ngoài cửa.
Cũng không biết, có phải bởi vì lúc trước tuyệt thực quá hay không mà thân thể của nàng trước sau không cách nào hoàn toàn khôi phục, mới chớp mắt một tháng trôi qua, nàng thường cảm thấy khó chịu, thể lực lại chỉ phục hồi như cũ sáu, bảy phần.
Mặc dù, ban đêm, Cảnh Võ cũng cùng nàng ngủ, nhưng là hắn lại chưa từng làm chuyện đó với nàng. Trong nước nóng Tiểu Hồng nhẹ nh