
uyện, trước đây không chắc phụ hoàng còn sống hay không, cho nên nhi
thần tự chủ trương, giúp ngài làm sạch hậu cung, khụ khụ, những cung phi nương nương này, có nhi tử thì đưa đi tìm nhi tử, người chưa sinh, tất
cả đưa đến Tổ Lăng đi Thủ Mộ, chắc hẳn ngài sẽ không trách tội chứ?"
"Đế Tuấn! !" mặt mo của Linh Đế từ màu đỏ tím chuyển thành đen, mũi, miệng đồng thời thoát ra hắc khí ra ngoài, hai con mắt già nua vẩn đục càng
thêm phun lửa.
Thật là quá đáng!
Thật sự là quá đáng quá mức!
"Bên trong Long Phong Cư có thêm một thi thể mặc long bào, vả lại hoàn toàn
thay đổi, dưới tình huống đó, tỷ lệ ngài còn sống thật ra thì không tính lớn, xử trí cung phi như thế chính là theo lệ cũ, phụ hoàng chớ giận."
Lời tuy nói như thế, nhưng nét mặt Đế Tuấn, rõ ràng có mấy phần dương
dương hả hê.
Hắn vốn là cao thủ quen che giấu tâm tình chân
thật, vào lúc này thì ngược lại, bị người nhìn ra suy nghĩ trong lòng,
vậy cũng chỉ có một khả năng——
Hắn cố ý.
Dàn xếp ổn thỏa xong, Tiêu hoàng hậu khe khẽ đẩy nhi tử, ý bảo hắn đừng chọn lúc này mà chọc tức Linh Đế.
Dù sao cũng thật vất vả mới tìm hắn trở về.
"Mẫu hậu, ngài cũng cảm thấy nhi thần làm sai? Con sai chổ nào đây? Chẳng lẽ Cửu Nhi làm Hoàng đế, còn phải cung dưỡng tam cung lục viện phi tử của phụ hoàng sao?" Đế Tuấn đúng lý không bỏ qua, miệng lưỡi bén nhọn cãi
cọ, phất phất cây quạt nhỏ trong tay, trông rất đáng yêu.
Dĩ
nhiên, nếu như mọi người có thể quên tuổi thật của hắn, loại ngụy trang
giả bộ nai tơ, giả trang ngây thơ có lẽ có thể đạt được hiệu quả.
"Ai nói muốn ngươi cung dưỡng, ai, thôi, dù sao tất cả giải tán, không đề
cập nữa không đề cập nữa." Linh Đế phiền não phất tay một cái, biết rõ
là Đế Tuấn cố ý, nhưng không có biện pháp nào.
"Phụ hoàng trở lại Đại đô, còn muốn gây dựng lại hậu cung sao?" Đế Tuấn cũng không buông
tha đề tài này, từng bước từng bước ép sát hỏi tới.
"Phụ hoàng trở
lại Đại đô, còn muốn gây dựng lại hậu cung sao?" Đế Tuấn cũng không
buông tha đề tài này, từng bước từng bước ép sát hỏi tới.
Linh Đế theo bản năng liếc Tiêu hoàng hậu bên cạnh đang im lặng cúi thấp đầu
một cái, tức giận nói, "Ngươi bây giờ là Hoàng đế, hậu cung nên để cho
nữ nhân của ngươi lấp đầy, làm gì còn chỗ thừa."
Trong mắt Mộ Lăng Không như chứa dao, vút vút nhìn qua, nín thở trầm ngâm, chờ Đế Tuấn trả lời.
"Đích xác là không có chỗ thừa." Im hơi lặng tiếng bị cha chơi xỏ một cái, ở
phía sau lưng vợ, móng vuốt sói đưa tới, ôm eo nhỏ nhắn thật chặc, sau
khi xác định tất cả đều nằm ở trong lòng bàn tay, Đế Tuấn mới phấn khích tiếp tục cãi vả cùng Linh Đế, "Chỉ là, nếu như ngài muốn, làm thêm một
tòa nhà cũng không khó, dù sao Lý quý nhân, Trương Tài nhân, Lưu trắc
phi, Bạch mỹ nhân trước đây ngài sủng ái đều còn sống, ngoắc tay họ sẽ
theo trở lại."
"Cái này, không được tốt thôi." Linh Đế tiếp tục
khốn quẫn, về phần tại sao bị nhi tử nhắc tới nữ nhân của mình lúc trước còn có thể sinh ra cảm giác tội ác , hắn không kịp ngẫm nghĩ nữa.
Chẳng qua là cảm thấy không thích hợp đàm luận loại đề tài này ở trước mặt Tiêu Mạn nhi.
Cho dù sống chung một chỗ gần cả đời, nàng cho tới bây giờ không có ăn chua uống dấm với hắn, giống như là không thèm để ý hắn và nữ nhân khác ở
chung một chỗ, người ở bên lúc hắn gặp nguy hiểm, gấp gáp nhất vẫn là
nàng.
Điều này làm cho hắn mơ hồ sinh ra rất nhiều áy náy.
Cái đêm nàng mạo hiểm lẻn vào Đại Tuyết Sơn kia, Linh Đế đột nhiên phát
hiện, người bị thua thiệt nhiều nhất chính là nữ nhân đáng thương bị hắn sắp đặt ở trên hậu vị cả đời không được giải thoát.
Hậu Thổ, ít nhất còn có Đại Tuyết Sơn.
Những cô gái khác trong cung, còn có thế lực gia tộc chống đỡ sau lưng.
Cũng chỉ có Tiêu Mạn nhi, rời bỏ tất cả, một lòng một dạ đi theo bên cạnh hắn, mười năm, hai mươi năm, cho đến vĩnh viễn.
Trừ hắn ra, nàng hai bàn tay trắng. Loại cảm giác thiếu nợ này , một khi xuất hiện, liền nhanh chóng sôi trào mãnh liệt, không cách nào ức chế.
Linh Đế đột nhiên quên mất Hậu Thổ bị tức giận, hơn nữa đem những khuôn mặt đã từng ân ái ném ra sau ót.
Sau khi sinh con, dung mạo Tiêu Mạn nhi từ từ già đi, nàng đã giống như nữ
tử bình thường , có nhiều nếp nhăn, khuôn mặt mỹ lệ, không ngăn được năm tháng tàn khốc, chỉ có ánh mắt, mấy chục năm không thay đổi, giống như
Xuân Thủy, lạnh nhạt trong suốt, ấm áp chiếu rọi lòng người.
Ban đầu hấp dẫn hắn chính là điểm này.
Không ngờ, nàng thế nhưng có thể giữ vững cả đời không thay đổi.
Linh Đế học bộ dáng của con trai, bá đạo ôm thê tử vào lòng ngực, "Ta và mẫu thân ngươi còn có rất nhiều chuyện phải làm, không có thời gian tiếp
tục gánh chịu trách nhiệm nước Mạc Thương, ngươi thân là nhi tử, tự
nhiên phải vì cha mẹ phân ưu, thế nào? Có ý kiến? ?"
"Chỉ cùng
mẫu hậu —— đơn độc ở chung một chỗ?" Đế Tuấn hỏi lại, giống như một
thương nhân khôn khéo vậy, một phân một hào cũng không chịu nhượng bộ.
Nếu như là vì mẹ của hắn, hơi hy sinh chút, cũng không sao.
Giống như trước đây, hắn có thói quen nói rõ rang mọi chuyện trước.
"Dĩ nhiên như thế! Hỗn tiểu tử, ngươ