
m ngày hôm sau nàng nghe nói nha hoàn mạo phạm hắn lại bị đưa vào thanh lâu. Nha hoàn mặc dù không bán mình cho Đoàn phủ, hắn lại vẫn có thể tùy ý xử trí.
Nàng cuối cùng nhận rõ Đoàn Chính Trung là loại người nào, chính là một kẻ tiểu nhân vừa ngoan lại độc, thù dai, biến thái, đêm qua rõ ràng nói chỉ cần nàng hầu hạ hắn thật tốt, hắn bỏ qua cho nha hoàn kia, nàng không cảm thấy mình làm có chỗ nào không tốt, hắn lại vẫn ra tay tàn nhẫn như vậy.
Nhớ tới cái hôn đêm qua, nghĩ đã muốn nôn, buổi tối hắn còn vừa ăn ngưu tiên. Bây giờ ngẫm lại nha hoàn kia nói thực đúng, mỗi ngày ăn tiên, không phải là thái giám sao!
Cầu Mộ Quân oán hận trong lòng, nghiến răng nghiến lợi mắng, nhưng cũng chỉ dám mắng trong lòng. Nếu đắc tội hắn, không chừng mạng cũng chẳng còn! Cầu Mộ Quân oán hận trong lòng, nghiến răng nghiến lợi mắng, nhưng cũng chỉ dám mắng trong lòng một chút. Nếu đắc tội hắn, không chừng mạng cũng chẳng còn!
Ban ngày, việc duy nhất có thể làm đó là dạo hoa viên.
Tuy rằng vào Đoàn phủ, gả cho Đoàn Chính Trung biến thái thái giám, nhưng nếu có thể sống, nàng muốn cố gắng sống thật tốt, ít nhất không đến mức bởi vì mấy chuyện này liền mỗi ngày nghẹn ở trong phòng buồn bực mà chết. Cầu Mộ Quân sáng sớm liền ra cửa đến hoa viên, nhìn hoa tươi trong vườn, đánh mất chút oán giận đối với Đoàn Chính Trung.
Tâm tình có cải thiện, nàng liền hái một bông hoa đưa lên mũi ngửi, nhất thời cảm thấy thần thanh khí sảng*.
*thần thanh khí sảng: hình dung con người tinh thần khoan khoái, tâm tình thư sướng
Đi đến phía trước, thấy một gốc cây bích đào (1). Hoa đào hồng hồng, trông rất đẹp mắt. Cầu Mộ Quân nhìn vài nha hoàn bên người, nói với người cao nhất: “Thử xem có hái được bông hoa kia xuống không.”
Nha hoàn gật đầu, chậm rãi đi đến thân cây, với đến bông hoa, lại chỉ thiếu một chút.
Mấy nha hoàn còn lại gặp tình hình này liền đi hỗ trợ, với tới nhánh cây khác kéo xuống, hoa có thấp một chút, nhưng vẫn chưa với tới.
Cầu Mộ Quân cũng đi lên phía trước, kiễng chân thử cũng không thành.
Lúc này Đoàn Tử Thông đi ngang qua, không khỏi nghỉ chân nhìn tình hình bên này, khóe miệng hơi hơi nâng lên. Bên kia còn đang nỗ lực, hắn nhìn hồi lâu, rốt cục nhịn không được nói:“Mẫu thân, ta đến giúp người đi.” Nói xong hắn đi lên phía trước, nâng tay, dễ dàng hái bông hoa xuống.
“Mẫu thân --” Đoàn Tử Thông tươi cười đưa hoa cho Cầu Mộ Quân.
Cầu Mộ Quân vui mừng nhận đóa hoa, lập tức đưa lên mũi ngửi một chút, cao hứng nhìn về phía Đoàn Tử Thông, hai mắt phát sáng, cười nói:“Thơm quá, thật là đẹp, cảm ơn ngươi!” Cười như vậy, mất một phần tiểu thư khuê các trang trọng, hơn một phần cô gái thiên chân khả ái.
Đoàn Tử Thông có chút đỏ mặt cúi đầu, ngại ngùng cười, nói:“Mẫu thân cao hứng là tốt rồi.”
Sau đó hắn vừa hơi nhấc tay, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, lui hai bước, cúi đầu nói:“Nghĩa phụ.”
Cầu Mộ Quân nghiêng đầu, thấy Đoàn Chính Trung vẻ mặt tối tăm, cuống quít sửa sang lại quần áo, đoan chính đứng, ôn nhu nói:“Lão gia không vào cung sao?”
Đoàn Chính Trung đi đến, chỉ nhìn nàng, không đáp lời, sau đó nói với Đoàn Tử Thông:“Sao không đọc sách lại đến hoa viên?”
Đoàn Tử Thông có vẻ rất sợ hắn, đầu cúi rất thấp, nhỏ giọng nói:“Con nhất thời mệt mỏi, ra ngoài đi vài vòng, giờ sẽ lập tức trở về.”
Nói xong, lập tức cúi đầu rời đi.
Ánh mắt Cầu Mộ Quân nhìn theo hắn rời đi, nghiêng đầu lại phát hiện Đoàn Chính Trung đang nhìn mình. Nói xong, lập tức cúi đầu rời đi.
Ánh mắt Cầu Mộ Quân nhìn theo hắn rời đi, nghiêng đầu lại phát hiện Đoàn Chính Trung đang nhìn mình.
Cầu Mộ Quân cố ý nghiêng mặt qua một bên, Đoàn Chính Trung trong mũi hừ lạnh một tiếng, lập tức rời đi.
Cầu Mộ Quân lại gọi.
“Lão gia --”
Đoàn Chính Trung quay đầu, chờ nàng nói.
Cầu Mộ Quân đi về phía trước vài bước, tới gần hắn thấp giọng nói:“Ngày mai...... Ngày mai là ngày lại mặt.”(1)
“Ngày mai ta phải tiến cung.” Ngữ khí Đoàn Chính Trung không hiền lành, giống như nói một câu với nàng cũng khó chịu.
“Ngươi......” Cầu Mộ Quân hít một hơi, cố gắng bình tĩnh nói:“Đoạn đại tổng quản được Hoàng Thượng sủng ái như vậy, xin nghỉ một ngày chẳng lẽ Hoàng Thượng còn không chuẩn sao?”
Đoàn Chính Trung nhìn nàng một cái, không đáp lời, xoay người đi.
Cầu Mộ Quân tức giận ở phía sau nói:“Không đi thì không đi, một mình ta trở về, dù sao người khác nói cũng nói ngươi!”
Đoàn Chính Trung cũng không quay đầu lại cứ thế rời đi, Cầu Mộ Quân tức giận đến vung tay, nặng nề mà nói:“Không đi dạo, trở về!”
Trở về trong phòng, ngồi không có việc gì làm, Cầu Mộ Quân lại lấy sách ngày hôm qua mượn Đoàn Tử Thông ra xem, lật vài tờ, sai nha hoàn lấy giấy bút đến.
Vốn muốn tùy tay viết vài câu, ai dè đang viết Cầu Mộ Quân mới phát giác mình đang mắng Đoàn Chính Trung.
“Thái giám chết bầm, tiểu nhân, biến thái, không biết xấu hổ học nữ nhân dùng hương phấn, hàng ngày ăn mấy thứ ghê tởm, ăn chết ngươi đi!”
Đang oán hận viết, một nha hoàn vào, đứng trong chốc lát, nói:“Phu nhân, nô tỳ vừa mới đi qua chuồng ngựa nghe thấy quản gia phân phó người chăm ngựa, bả