XtGem Forum catalog
Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản

Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324683

Bình chọn: 8.5.00/10/468 lượt.

chí không dám nhìn hắn.

Nàng âm thầm đếm thức ăn trên bàn, có đến bốn mươi món. Sau khi hắn ngồi xuống, nha hoàn lại bưng lên một đĩa đồ ăn nhỏ đặt ở trước mặt Đoàn Chính Trung.

Ý là đĩa đồ ăn này chỉ làm cho một mình hắn ăn.

Cầu Mộ Quân âm thầm nhìn đĩa đồ ăn kia, chỉ là một đĩa thịt được cắt nhỏ, cũng không có cái gì đặc biệt. Nhưng mà Đoàn Chính Trung có vẻ rất chú ý món này, đồ ăn khác đều chỉ ăn một hai miếng, riêng món này lại ăn hết.

Cơm nước xong, không ngồi bao lâu, Đoàn Chính Trung liền muốn đi tắm rửa, Cầu Mộ Quân do dự một chút, vẫn đi theo phía sau hắn. Mặc dù có chút sợ hắn sẽ bắt nàng hầu hạ hắn tắm rửa, nhưng nghĩ nếu mình không biểu hiện ra dáng vẻ cung kính với hắn giống những người khác trong phủ, chỉ sợ hắn sẽ xử phạt nàng.

Đoàn Chính Trung đi tuốt đằng trước, đằng sau là bốn thị vệ cầm đao. Cầu Mộ Quân đi ở đằng sau thị vệ, sau đó là nha hoàn. Đi ngang qua hoa viên, Đoàn Chính Trung ngừng lại, Cầu Mộ Quân cùng mấy người phía sau cũng cuống quýt dừng lại.

Là hai nha hoàn đang nói chuyện.

Bên đường là hoa đang nở rộ, che khuất tầm mắt, chỉ nghe thấy có người ở bên kia nói chuyện, cũng không nhìn thấy người. Cầu Mộ Quân đứng nghe xong, trong lòng nhảy dựng lên.

“Tử Đằng tỷ, tỷ thật sự quyết định đi sao?”

“Đúng vậy, mấy tháng trước đã nói với quản gia, ngày mai có thể đi rồi, đến tửu lâu nhà Hoàng lão gia mới mở giúp việc bếp núc.”

“Tiền công bên kia có cao như nơi này sao? Ta nghe nói Hoàng lão gia rất keo kiệt.”

“Hừ, dù thế nào cũng tốt hơn so với việc hầu hạ một tên hoạn quan âm tình bất định. Ngày nào ta cũng phải thái ngưu tiên lư tiên (1), ta thấy hắn ăn nhiều tiên như vậy sao có thể không phải thái giám chứ!”

“Tử Đằng tỷ, lời này sao có thể nói!”

“Ta không thèm sợ hắn, dù sao ta ngày mai đã đi. Hắc hắc, muội xem người khác động phòng ngày hôm sau đều nghiệm hồng (2), nhưng hắn cưới vợ không......”

Cầu Mộ Quân quát một câu:“Ai nói chuyện ở bên kia?” Đánh gãy lời các nàng.

Bên cạnh lập tức im bặt, nha hoàn phía sau bọn họ đã vòng sang bên kia.

Đoàn Chính Trung quay đầu nhìn Cầu Mộ Quân, cố ý giúp nha hoàn kia, nàng chột dạ cúi đầu.

Hai nha hoàn vừa nói chuyện bị dẫn đến, vừa thấy hắn, hai người cuống quít quỳ gối, một người trong đó đã sợ tới mức mặt như màu đất .

“Gọi quản gia dắt Lôi Càng đến.” Đoàn Chính Trung nói.

Không bao lâu, quản gia đi đến. Cầu Mộ Quân mới biết Lôi Càng là một con chó to.

Lúc này Đoàn Chính Trung nói với nha hoàn đang quỳ trước mặt hắn: “Ngươi cắt nhiều ngưu tiên lư tiên như vậy, hẳn là có chút nhớ nhung, hôm nay ta để cho ngươi nếm thử cẩu tiên là mùi vị gì.”

Nha hoàn tên Tử Đằng bị dọa trắng mặt, khóc nói:“Lão gia tha mạng, lão gia tha mạng, nô tỳ cũng không dám nữa!”

“Cởi quần áo của nàng ra.” Đoàn Chính Trung không để ý đến sự cầu xin tha thứ của nàng ta, thản nhiên nói. Cởi quần áo của nàng ra.” Đoàn Chính Trung không để ý đến sự cầu xin tha thứ của nàng ta, thản nhiên nói.

Ban đầu Cầu Mộ Quân còn suy nghĩ cái gì gọi là ‘cảm nhận mùi vị của cẩu tiên’, trừ bỏ làm chín thịt còn có ý nào khác, đến khi nghe thấy hắn nói muốn cởi quần áo nha hoàn kia nàng mới kinh hãi nhớ tới một người.

Vào thời Nam Bắc triều, Lưu Tử Nghiệp (1) thường bắt cung nữ hoang dâm cùng chó hoặc dê, ai không theo lập tức chém đầu. Khi đọc được trong sách, nàng cũng không thể tưởng tượng nổi có kẻ nào lại có thể làm như thế.

Hiện tại chẳng lẽ Đoàn Chính Trung muốn...... để chó đến làm nhục nha hoàn này? Cầu Mộ Quân không khỏi đổ mồ hôi lạnh.

Những người được quản gia gọi đến đã bắt đầu cởi quần áo của nha hoàn kia, nha hoàn khóc lóc cầu xin, Đoàn Chính Trung lại vẫn mỉm cười nhìn tất cả mọi chuyện diễn ra trước mắt.

“Lão gia......” Cầu Mộ Quân thật sự nhịn không được, vừa muốn cầu tình, nhìn thấy ánh mắt Đoàn Chính Trung, lập tức không nói ra lời. Hắn không nói gì, thậm chí cũng không có biểu tình đáng sợ, nhưng nàng lại đọc được suy nghĩ của hắn: Ngươi cho là ngươi có tư cách cầu tình sao?

“Lão gia, đừng mà...... Nô tỳ cũng không dám nữa ......”

“Van cầu ngài, lão gia......”

Nha hoàn khóc, dập đầu trên mặt đất, ngay cả đầu đều đập đến chảy máu cũng không nhận được một ánh mắt không đành lòng của Đoàn Chính Trung.

Cầu Mộ Quân thấy nha hoàn bị cởi chỉ còn tiểu y, Đoàn Chính Trung không có ý dừng tay, khóe mắt vẫn mang theo ý cười, gấp đến độ không biết làm thế nào mới tốt. Thật sự không đành lòng xem tiếp, nhắm chặt hai mắt lại. Nhưng thanh âm gào khóc của nha hoàn lại truyền vào trong lỗ tai nàng rất rõ ràng.

Nha hoàn đột nhiên gào lên, Cầu Mộ Quân mở mắt ra, phát hiện nha hoàn bị cởi toàn bộ quần áo trước mặt mọi người, có người ấn nàng quỳ xuống đất, sau đó quản gia đưa dây xích cho một người cầm.

Lúc này Cầu Mộ Quân liếc mắt một cái thấy được giữa hai chân con chó kia lộ ra một đoạn màu đỏ, sợ tới mức bưng kín miệng.

Nha hoàn tênTử Đằng khóc, tiểu nha hoàn nói chuyện cùng nàng cũng khóc, Cầu Mộ Quân nhìn con chó, liều lĩnh che trước mặt nha hoàn, quỳ xuống trước mặt Đoàn Chính Trung.

“Trục xuất nàng khỏi phủ, được không?”

Hạ nhân dừng động tác