XtGem Forum catalog
Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản

Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324965

Bình chọn: 7.5.00/10/496 lượt.

vừa cười khẳng định, vừa che giấu sự thật là Đoàn Chính Trung chết tiệt kia đá nàng, trói nàng, nhỏ sáp nến trên người nàng.

Cầu phu nhân nghĩ nghĩ, lẩm bẩm:“Cũng phải, hắn ở trong cung hầu hạ, nói cẩn thận cũng đúng.”

Cầu Mộ Quân thấy bà dường như đã tin, không khỏi âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Dù là thiện ý hay không, nàng vẫn là nói dối lừa mẫu thân.

Cầu phu nhân còn phải đi ra ngoài, Cầu Mộ Quân sợ bà ở bên trong khóc lâu đến lúc đó để người thấy thì không tốt, liền chỉ nói vài câu liền dìu bà ra bên ngoài đi lại, lúc ra cửa lại gặp Cầu Vĩ.

“Cha.” Cầu Mộ Quân kêu lên. Cầu Vĩ nhìn Cầu phu nhân, nói:“Đã khóc nhiều ngày như vậy, mắt đều sưng lên, để hạ nhân dìu nàng đi hậu viện nghỉ một chút đi.”

Cầu phu nhân gật gật đầu, để nha hoàn dìu đi, Cầu Mộ Quân biết cha hẳn là có chuyện muốn nói, liền ở lại.

Cầu Vĩ nói:“Ở bên kia thế nào?”

“Rất tốt ạ.” Cầu Mộ Quân cười nói.

Cầu Vĩ không dễ lừa, nghiêm túc nói:“ Nói thật với cha. Cha cũng không phải biết hắn ngày một ngày hai, vẫn có chút hiểu hắn.”

Cầu Mộ Quân than nhẹ một hơi, cúi đầu nói:“Hắn giống như không quá thích con, ngày hôm sau liền để cho con ngủ trong phòng khác, nhưng như vậy con rất vui vẻ.”

Cầu Vĩ thở dài, lại hỏi:“Con cảm thấy hắn có chỗ nào kỳ quái không? Cùng với lời đồn đãi có gì khác không ?”

Cầu Mộ Quân biết không lừa được cha, thành thật trả lời nói:“Giống nhau, tính tình quả thật cổ quái, đại khái...... công công trong cung đều có tính tình như vậy đi.”

“À.” Cầu Vĩ gật gật đầu, nhìn đèn lồng trước mắt lộ vẻ đăm chiêu.

Cầu Mộ Quân nhìn ông, có chút kỳ quái hỏi:“Cha, làm sao vậy?”

Cầu Vĩ lắc lắc đầu, nói:“Chúng ta đi ra ngoài đi.”

Ban ngày ở Cầu phủ, hai người cũng không nói chuyện, Đoàn Chính Trung vẫn là bộ mặt đứng đắn, giống như thay Hoàng Thượng đến Cầu phủ làm việc. Vợ chồng bọn họ không giống những đôi vợ chồng khác, giả vờ ân ái cũng không phải, bảo trì mới lạ cũng không phải, trước mặt người khác có chút xấu hổ, cho nên chỉ ăn bữa cơm liền lên xe ngựa trở về.

Đến Đoàn phủ, lại có một đống người đứng chờ ngoài cửa, Cầu Mộ Quân cũng đi theo Đoàn Chính Trung, sau một thời gian cũng đã quen làm Đoàn phu nhân. Đi ngang qua hoa viên, hắn đột nhiên ngừng lại.

Bốn phía mọi người đều dừng lại, nhìn hắn nghiêng đầu, đi đến bên đường, lấy ra một tờ giấy từ trong bụi hoa.

Nhìn thấy tờ giấy kia, Cầu Mộ Quân đứng sau hắn tim như ngừng đập. Ai ngờ đến tờ giấy bị gió thổi đi vẫn còn ở trong viện, còn chưa bị người mang đi, còn cố tình bị hắn tinh mắt thấy được! Nhìn thấy tờ giấy kia, Cầu Mộ Quân đứng sau hắn tim như ngừng đập. Ai ngờ đến tờ giấy bị gió thổi đi vẫn còn ở trong viện, còn chưa bị người mang đi, còn cố tình bị hắn tinh mắt thấy được!

Đoàn Chính Trung nhìn tờ giấy, nghe không ra ngữ khí hỏi:“Ai viết ?”

Quản gia đứng bên cũng thấy mấy chữ trên tờ giấy, mặt lập tức biến sắc. Đoàn Chính Trung lại hỏi một tiếng, mọi người bên cạnh cúi đầu không trả lời, quản gia liền nháy mắt gọi một hạ nhân tới, nhỏ giọng nói:“Gọi tất cả mọi người đến, lão gia có chuyện muốn hỏi.” Những lời này của hắn mặc dù không lớn, nhưng trong hoàn cảnh yên tĩnh như này chỉ sợ là không ai không nghe được.

Tim Cầu Mộ Quân đột nhiên đập mạnh, không biết nên làm gì bây giờ.

Chỉ chốc lát sau, tất cả người trong phủ đều bị gọi tới, Cầu Mộ Quân thấy Đoàn phủ có nhiều người như vậy, trong lòng lập tức buông lỏng, nhiều người như thế, nàng không thừa nhận, hắn cũng sẽ không làm gì được, dù sao cũng không có chứng cớ. May mắn là hắn chưa thấy qua chữ nàng viết.

Bọn hạ nhân đều đứng thẳng, quản gia hỏi vài lần đều không có kết quả, liền vô thố đứng ở một bên, nhìn sắc mặt Đoàn Chính Trung.

Đoàn Chính Trung mím môi, nhìn chung quanh một vòng, nói:“Hạ nhân chưa được một năm công kì, mỗi người mười đại bản, đánh tới dưới cấp bậc quản gia, không có người thừa nhận sẽ đánh lại từ đầu, khi nào thì có người thừa nhận thì ngừng.”

Chút đắc ý trong lòng Cầu Mộ Quân bị Đoàn Chính Trung “Bốp” một tiếng đánh cho mờ mịt không còn.

Hắn lại muốn đem mấy chục hạ nhân từ trên xuống dưới đánh vài lần!

Hắn thà rằng giết nhầm một trăm, không thể buông tha một người!

Hắn...... Thật độc ác!

Bốn phía không ai dám nói, chỉ có một đám hạ nhân tự động quỳ xuống, sau đó nằm xuống đất. Bao gồm cả cô bé cười còn có hai lúm đồng tiền - Cận Nhi.

Đã có người đi lấy bản tử (gậy), Cầu Mộ Quân hít sâu một hơi, mở miệng nói:“Đừng ép bọn họ, là ta viết .”

Vừa dứt lời, tất cả mọi người chuyển ánh mắt về phía nàng.

Đoàn Chính Trung bình tĩnh hỏi:“Vậy sao?”

“Đúng.” Cầu Mộ Quân đáp rõ ràng.

“Viết cái gì?”

“Là ngươi để cho ta nói đấy nhé.” Cầu Mộ Quân dường như muốn trăn trối trước lúc chịu chết, nói:“Thái giám chết bầm, tiểu nhân, biến thái...... Đằng sau có chút không nhớ rõ, hình như là không biết xấu hổ, học nữ nhân bôi phấn thơm.”

Đoàn Chính Trung khẽ cười một tiếng, nói:“Còn có một câu giống nô tỳ hôm trước, ngươi nói...... Ta nên xử trí ngươi thế nào?”

Hắn lại có thể nhắc lại chuyện nha hoàn kia! Nói cách khác tội của nàng giống nha hoàn kia! Cầu Mộ Quân run lên, lại cố gắng trấ