
Du San đối với Mạnh Thời,
Trần Mông có phần ghen. Anh ta nhìn Mạnh Thời thấy rất quen, nghĩ một hồi lâu
cuối cùng cũng nghĩ ra. Trần Mông bê cốc bia lên cười: “Du San, anh bạn em làm
nghề lái taxi à?”.
Giang Du San hậm hực ngồi xuống, nghe thấy Trần Mông
nói vậy, đôi mắt bồ câu liền trợn tròn: “Anh nói gì vậy? Sao anh ấy có thể lái
taxi được chứ?”.
“Hôm nay anh ta lái chiếc taxi đến cơ quan anh để chở
khách!”. Trần Mông nói với giọng quả quyết, rồi cười với vẻ coi thường, “Anh
tận mắt nhìn thấy còn sai à? Đúng là xe taxi mà. Anh còn nhìn thấy Phùng Hy -
giám đốc bộ phận cơ khí của công ty anh lên xe anh ta mà”.
Giang Du San vô cùng khó hiểu, tại sao Mạnh Thời lại
có thể lái taxi ? Không phải anh đang mở công ty đó sao? Lẽ nào không đủ tiền?
Cô cố nén sự nghi hoặc, cười nói: “Nghe nói công ty của các anh hiện nay các bộ
phận tự ký kết hợp đồng à? Thế thì bọn em phải đi làm quen với từng bộ phận
rồi. Giám đốc Trần, nghe nói gần đây công ty Cừ Giang có một hợp đồng thép,
chính là phòng cơ khí của các anh ký hợp đồng đúng không?”.
Trần Mông cười ha ha đáp: “Không có nhà cung cấp quen
biết, không nắm được giá cả thị trường, bộ phận cơ khí đã ký rồi, lại còn phải
chắp tay nhượng lại à? Nhưng lần này đơn đặt hàng của Cừ Giang anh không động
chạm. À, chính là cô Phùng Hy mà anh vừa nói với em đó, Cừ Giang để cô ta phụ
trách”.
Một người phụ nữ có thể khiến Mạnh Thời phải đón sau
khi hết giờ làm việc? Trực giác của Giang Du San đã mách bảo với cô như vậy. Cô
cười tươi như hoa, rót đầy bia cho Trần Mông: “Từ xưa tới nay mọi cuộc hợp tác
với giám đốc Trần đều rất thành công. Mặc dù giám đốc Trần không động gì đến
đơn đặt hàng của Cừ Giang, nhưng chắc chắn anh phải giúp em một việc là đưa em
đi gặp giám đốc Phùng Hy được không?”.
Ánh mắt Trần Mông thoáng lên vẻ ranh mãnh, nâng cốc
bia lên nói: “Không vấn đề gì cả, tuy nhiên, tốt nhất là em phải nói trước với
phó tổng giám đốc Vương đã”.
Chiếc xe taxi cũ của Mạnh Thời trông rất nổi bật khi
đỗ giữa đám xe hơi hạng sang, hạng vừa và hạng quèn, chẳng phải mất công nhiều
anh đã tìm ngay ra. Anh thấy may vì mình uống chưa nhiều, lái xe đi tìm Phùng
Hy chắc không có vấn đề gì. Gần đến nơi, anh nhìn thấy bóng một người đang cúi
đầu đi đi lại lại gần xe anh, bèn sững người.
Dưới ánh đèn đường mờ ảo, Phùng Hy đang khoanh tay
trước ngực đi đi lại lại bên chiếc xe. Bóng cô dài lênh khênh dưới ánh đèn,
không nhìn rõ mặt cô. Cô lấy chân đá một hòn đá, từ đầu này đá sang đầu kia rồi
lại quay lại.
Hòn đá cứ lăn đi lăn lại như vậy, lăn đi lăn lại trên
tim anh, giống như bàn tay nhỏ trên phím đàn organ, dạo lên một khúc hát du
dương.
Mạnh Thời thấy lòng hơi chua xót, ngay lập tức máu lại
sục sôi.
Anh giống như một chú báo nhẹ nhàng tiến lại gần cô,
trong lúc Phùng Hy giật mình ngẩng đầu, bèn dịu dàng hỏi: “Tại sao em lại quay
lại?”.
Trong tích tắc nhìn thấy anh, mọi dũng khí của Phùng
Hy đều bay mất tăm. Ánh mắt cô mông lung, ấp úng không biết trả lời ra sao. Cô
đi đến nửa đường thì không nghĩ được ra tại sao mình lại vội vàng bỏ chạy như
vậy, thế rồi liền bảo lái xe quay đầu lại.
Cô cảm thấy cô có thể nói một cách hùng hồn với Mạnh
Thời rằng, cô không thích nói những chuyện đã thuộc về quá khứ, cô cảm thấy cô
có thể thẳng thắn nói với anh rằng, người mà anh quen là Phùng Hy của hiện tại,
quá khứ là quá khứ của một mình cô, không thể mang về hiện tại của cô, cô có
thể hất hàm và nói với Mạnh Thời một cách kiêu ngạo rằng, “Em đã từng ly hôn,
trước đó em cũng đã từng yêu, em không làm gì sai trái cả!”.
Đứng bên xe của Mạnh Thời, đột nhiên cô thấy bình tĩnh
trở lại. Cô nghĩ không cần phải nói gì cả, về nhà là xong, có thể như thế sẽ
khiến Mạnh Thời bình tĩnh, để mình có thể nhìn thấy rõ ràng hơn. Thế nhưng vô
số chiếc taxi đi lướt qua cô, chỉ cần cô vẫy tay là có thể chấm dứt được những
suy nghĩ này, nhưng cánh tay cô lại không giơ lên được, bước chân đi từ đầu xe
đến cuối xe, đi lại một hồi lâu. Cô tự hỏi mình rằng, tại cô bực quá nên mới
quay lại hay tại vì cô không nỡ bỏ anh mà về?
Phùng Hy nhớ lại buổi đầu gặp gỡ với Mạnh Thời, nhớ
lại anh đã uống rượu cùng cô, nhớ đến cú đấm Điền Đại Vĩ của anh, nhớ đến việc
anh mất bao công sức để giúp cô giảm béo, giúp cô tìm lại sự tự tin, nhớ đến
lần anh đưa cô đến chợ bán buôn để mua sắm quần áo, nhớ đến nụ hôn nồng ấm ban
nãy của anh.
Thời gian được ở bên Mạnh Thời tựa như đóa hoa dành
dành trắng ngần trong ánh ban mai, hương thơm dìu dịu khiến cô ngất ngây. Đây
là cuộc sống mà cô mong chờ từ lâu - bếp ăn buổi sớm tỏa ra mùi thơm của sữa,
tin tức buổi sáng vang lên bên tai, họ tự thu dọn đồ đạc của mình đi làm, mong
chờ sau một ngày làm việc lại được gần gũi bên nhau và trải qua một đêm ấm
cúng. Cô vừa đá viên đá vừa suy nghĩ liên miên, bản thân cô không muốn từ bỏ hy
vọng về cuộc sống mới vừa mới bắt đầu này.
Lúc này đây anh đang đứng trước mặt cô, che khuất ánh
đèn, đôi mắt sáng ngời khiến cô không dám nhìn thẳng. Mạnh Thời vẫn không định
tha cho cô, anh tiến thêm b