
a cho bớt giận, con gái giận dỗi là chuyện bình thường,
về nhà dỗ dành chút là được”.
Tiếng vỡ của chai bia dường như đã khiến Mạnh Thời bớt
giận, anh chạm cốc với ông Đặng, nói: “Lát nữa phiền bác cho người thu dọn hộ
mảnh vỡ nhé. Xin lỗi bác”.
Ông Đặng vỗ vỗ vai anh với vẻ thoải mái, cười nói:
“Chuyện vặt, cậu không đập hết nhà tôi là được”.
Mạnh Thời nghiêng đầu cười: “Nếu như tôi đập hết thì
sao?”
Ông Đặng chớp mắt nói: “Cậu không làm thế đâu. Cậu
không biết giới đồ cổ tặng cậu danh hiệu con hồ ly điềm đạm à?”.
“Sao lại thế? Hôm nay kể cả tôi có say, làm một thằng
lưu manh không có văn hóa cũng là điều bình thường!”. Mạnh Thời nhớ tới thái độ
của anh đối với Phùng Hy rất tốt, câu đối nhị thập ngũ hiếu đều đã bày ra rồi.
Anh đã quá chiều cô, đến mức không còn giống bản thân anh nữa.
Nghe thấy ông Đặng nói vậy Mạnh Thời liền thấy bực.
Điềm đạm? Nghe là muốn nổi cáu. Vừa nãy anh muốn kéo cô lại để nói cho ra nhẽ,
nhưng lại sợ mình nổi cáu làm hỏng hết mọi việc, đành phải trân trân nhìn cô bỏ
đi. Khó khăn lắm chuyện giữa cô và anh mới có chút tiến triển, giờ lại quay về
con số không. Hiện tại anh chỉ thấy Phùng Hy như con ốc sên, khẽ chạm là rụt
sâu vào trong vỏ.
Ông Đặng phì cười, nói: “Người anh em à, đối với phụ
nữ, có những lúc làm quân tử lại không bằng làm lưu manh đâu. Cậu quan tâm quá
cũng không được đâu!”.
Câu nói của ông Đặng đã khiến Mạnh Thời bừng tỉnh. Anh
sững người rồi thở dài: “Bác Đặng, tôi coi bác như anh trai nên tôi cũng không
khách khí nữa. Bác thử xem xem, tại sao tôi lại mê mẩn một người phụ nữ đã từng
ly hôn đến vậy?”.
Ông Đặng không thích nghe những chuyện này, ông gắp
một miếng thịt thỏ, vừa nhai vừa nói: “Chú ý cách nói năng của cậu. Cô ấy đã
từng ly hôn, cậu mê cô ấy, lẽ nào cô ấy phải tự cảm thấy mình kém cỏi hơn cậu
hay sao? Tôi thấy cô gái vừa nãy rất được đấy, kể cả cô ấy đã từng ly hôn,
nhưng khí chất lại khá hơn rất nhiều so với mấy cô gái chưa từng lấy chồng? Có
phải cậu nhắc đến chuyện buồn của cô ấy không?”.
Mạnh Thời phân bua: “Ý tôi không phải là như thế, tôi
chỉ muốn cô ấy kể cho tôi biết, đừng giấu diếm làm gì”.
“Ai muốn suốt ngày kể chuyện buồn của mình cho người
khác nghe?”.
“Tôi không phải là người khác!”.
Ông Đặng lại rót đầy bia cho Mạnh Thời, nói: “Chính vì
cậu không phải là người khác nên cậu càng không nên nhắc đến những chuyện đó.
Có những việc không thể bày ra hai năm rõ mười để phân tích. Cậu muốn biết cái
gì? Tại sao cô ấy lại ly hôn? Ly hôn là lỗi của ai, ai bảo cậu không quen cô ấy
trước khi cô ấy kết hôn. Điều quan trọng nhất là hiện tại cậu và cô ấy có thể
tiếp tục yêu nhau được không?”.
Mạnh Thời đang định nói không phải vì anh nhắc đến chủ
đề ly hôn mà làm cho Phùng Hy giận bỏ đi, nhưng nghe thấy câu cuối cùng của ông
Đặng, mắt anh liền sáng lên. Anh ngửa đầu uống hết bia, cười với ông Đặng:
“Ngày mai đi xem chiếc bát cổ đó nhé, thôi tôi đi đây. Phụ nữ mà để giận qua
đêm là khó dỗ lắm”.
Ông Đặng cười ha ha, nói: “Đi đi, quỳ xuống tấm phản
vò quần áo mà năn nỉ, được tha hãy đứng dậy”.
Mạnh Thời rảo bước ra ngoài, quay đầu cười nói: “Nghe
bà chị nói, kể từ khi có máy giặt, nhà tiếc không nỡ vứt đi tấm phản vò quần
áo, và nó đã thành đồ chuyên dụng của ông anh rồi”.
Lúc ra ngoài cổng, hành lang bên ngoài vẫn đang đông
khách. Mạnh Thời nghe thấy một tiếng gọi lanh lảnh, liền quay đầu nhìn lại, thì
thấy Giang Du San đứng dậy, hào hứng vẫy tay gọi anh. Mạnh Thời vội nhìn về
phía Giang Du San, thấy mọi người xung quanh đều không phải là người quen, mới
mỉm cười bước về phía đó, nói: “Trùng hợp quá”.
Giang Du San như mũi tên lao ngay tới, túm lấy cánh
tay anh: “Anh Mạnh Thời, cuối cùng thì anh đã về rồi, hôm nay mẹ anh còn nhắc
đến anh đấy!”.
Mạnh Thời thờ ơ gạt tay cô ra nói: “Anh cũng vừa mới
về. Tối nay còn có chút việc làm ăn phải đàm phán, anh về trước nhé, em cứ ăn
đi”.
Giang Du San sắc mặt hồng hào, trông rất yêu kiều. Ánh
mắt cô thoáng lên một vẻ thất vọng, không tin Mạnh Thời mới về. Cô đã quen với
việc Mạnh Thời lẩn tránh cô, vì thế cũng không để tâm. Cô tin rằng có công mài
sắt có ngày nên kim, không nỗ lực đến tận cùng, cô quyết không bỏ cuộc.
Nghĩ đến đây, Giang Du San mỉm cười nói: “Anh Mạnh
Thời, lần này anh đi Việt Nam tham gia cuộc đua việt dã có giành được giải gì
không? Em rất muốn nói chuyện với anh. Nhưng tối nay em phải đi chiêu đãi khách
hàng nên không đi được. Điện thoại di động của anh gọi không được, anh cho em
số, có gì em sẽ gọi cho anh”.
Mạnh Thời nhếch cặp lông mày lên, cười nói: “Anh về
rồi, điện thoại đã gọi được rồi. Em bận đi nhé, anh còn có việc cái đã”. Mạnh
Thời mỉm cười gật đầu, không hề tỏ ra lưu luyến.
Trần Mông tuổi còn trẻ mà đã được lên làm giám đốc bộ
phận vật liệu, lúc ký hợp đồng thì luồn cúi xun xoe, lúc tìm nhà cung cấp lại
lên mặt ta đây. Giang Du San là nhà cung cấp thép, nên quan hệ rất tốt với anh
ta. Trần Mông thấy Giang Du San xinh xắn phóng khoáng, làm việc đến nơi đến chốn
nên rất có thiện cảm. Nhìn thấy thái độ của Giang