Phiêu Du Giang Hồ

Phiêu Du Giang Hồ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327305

Bình chọn: 9.00/10/730 lượt.

n tôi phải hối hận.

Khốn kiếp, biết thế không nghe còn hơn.

Tần Ngữ sau khi thì thầm bên tai tôi, liền cười ha hả bước

thẳng về phía trước.

Trong khi đó, tôi đứng ngẩn ra, mặt đỏ tưng bừng.

“Tiểu Tình, nàng sao thế? Tại sao mặt lại đỏ bừng thế kia?”

Tôi lắc đầu, im lặng không nói.

Hu hu, tôi còn có thể nói được gì nữa.

Tên tiểu tử kia nói với tôi rằng, vũ y của Hồ Tiên có tác dụng

phụ.

Ít nhất phải kéo dài hơn chục ngày nữa, cứ đến nửa đêm, ham

muốn điên cuồng sẽ lại thiêu đốt tôi?!

Lắc đầu tuyệt vọng.

Tim tôi thấm đẫm nước mắt.

Xem ra, lần này tôi chết chắc rồi.

* * *

Sau khi xuống núi, chúng tôi mới phát hiện đất nước đã có sự

thay đổi lớn.

Đứng trước bảng thông báo, tôi vô cùng cảm thán.

Giang Tả đăng cơ rồi.

Cả nước ăn mừng, bố cáo thiên hạ.

Chẳng biết cảm giác trong lòng lúc này là gì nữa. Vừa vui mừng,

vừa tự hào, nhưng cũng có chút buồn rầu.

Giang Tả của tôi cuối cùng cũng đã ở nơi cách xa tôi muôn dặm.

Chẳng biết tôi còn có cơ hội đứng trước mặt huynh ấy nữa

không, lúc đó e rằng cũng chỉ có thể gọi một tiếng: “Hoàng Thượng”.

Không, vấn đề là sẽ không có cơ hội đó nữa. Tôi sẽ không thể

đứng trước mặt huynh ấy, không thể xuất hiện trong cuộc đời của huynh ấy nữa.

Giang Tả là Hoàng đế, tình cảm sẽ chỉ làm hại huynh ấy mà

thôi.

Nắm chặt tay tôi, Mặc Nguyệt im lặng không nói, chỉ lặng lẽ

đứng bên cạnh.

Tần Ngữ đứng một bên, nhếch mép lầm bầm: “Chẳng biết vị này

sẽ làm Hoàng đế kiểu gì đây. Nghe nói ngày trước cũng từng lang bạt giang hồ.

Bây giờ đột nhiên lên làm Hoàng đế, không chừng lại là một tên hôn quân chẳng

ra gì”.

Nhếch miệng, tôi kiêu ngạo nói: “Không đâu, người sẽ là một

Hoàng đế tốt”.

Tần Ngữ cau mày, hỏi: “Tại sao cô biết?”.

Tôi xoay người, kéo Mặc Nguyệt rời đi.

“Đương nhiên ta biết.”

Chắc chắn Giang Tả sẽ là một Hoàng đế tốt.

Nhất định như vậy.

Vì huynh ấy không phải là ai khác mà chính là Giang Tả.

Thiên hạ đệ nhất minh quân, Giang Tả.

Đi được mấy bước, tôi lại ngoái đầu nhìn.

Ngựa xe như nước, phút chốc yên tĩnh trở lại.

Trước cổng thành cảnh xuân sắc liễu, bóng hình Giang Tả bỗng

như vừa hiện hữu đâu đây.

Huynh ấy mỉm cười, lại tựa như đang khóc.

“Tạm biệt, vương phi mà ta yêu thương nhất. Đây là lần cuối

cùng, từ nay về sau, vui bề oanh yến chốn hậu cung, tình cảm sâu nặng, yêu

thương đong đầy, Giang Tả này sẽ dành cho người khác, không liên quan gì đến

nàng nữa”, huynh ấy ngoài miệng thì nói như thế, nhưng tôi hiểu huynh ấy là muốn

nói: “Ta yêu nàng, thực sự chỉ yêu mình nàng thôi”.

Giang Tả, tiểu vương tử yêu quý, hãy thứ lỗi cho tôi, thứ lỗi

vì tuy tôi rất yêu quý huynh, nhưng chỉ có thể buông tay huynh mà thôi.

“Tiểu Tình, Giang Tả sẽ là một Hoàng đế tốt, không cần phải

quá lo lắng đâu”, Mặc Nguyệt xoa đầu tôi, khẽ nói.

“Ừm, chúng ta đi, giang hồ không thái bình, vẫn nên về nhà

thôi.”

“Ta cảm thấy không nên trở về vội, cứ để họ tiếp tục tìm

đi”, Âu Dương Thiếu Nhân bỗng nhiên lại ngang ngược nói với tôi như vậy.

Tôi nhếch mép: “Chàng không phải là đã báo cho họ rằng thiếp

đã về đấy chứ?”.

Âu Dương Thiếu Nhân mỉm cười tươi rói: “Đúng thế, ta báo cho

họ biết rồi”.

Triều Lưu ngước nhìn cánh chim bồ câu trắng đang bay giữa trời,

lắc đầu, nhún vai nói: “Ta có một dự cảm không lành”.

Khóe miệng tôi giật giật, tiếp lời: “Tôi cũng có dự cảm như

thế”.

Đưa tay đón lấy bồ câu, Âu Dương Thiếu Nhân mở mảnh giấy ra,

trên đó chỉ có hai câu, trông giống bút tích của Âu Dương Huyền.

Đúng vậy, đúng vậy, ngoài huynh ấy còn có thể là ai được chứ.

Bức thư đơn giản ngắn gọn súc tích như vậy, chỉ có thể do Âu

Dương Huyền viết ra.

“Âu Dương sơn trang bị bao vây. Đưa thiếu chủ Ngọc Long môn

đi nơi khác, hội hợp ở Bách U Cốc.”



“Nè, ai đến phân tích ý của Âu Dương Huyền đi.”

Dù sao tôi cũng chẳng hiểu gì.

Âu Dương Thiếu Nhân tay chống cằm nói: “Chuyện này đơn giản

lắm. Ý của A Huyền chính là: Hành tung của chưởng môn phái Nga Mi đã bị bại lộ,

tất cả đám người đang truy sát Tần Ngữ đã phát hiện chúng ta đưa Tần Ngữ đi,

đoán rằng chúng ta sẽ trở về Âu Dương sơn trang, cho nên mới mai phục ở đó.

Minh chủ võ lâm nếu tới đó đương nhiên cũng không an toàn. Cho nên họ mới quyết

định lấy Bách U Cốc làm địa điểm trùng phùng, họ đang gấp rút tới đó”.

Tôi cắn môi, toàn thân run rẩy, gào cháy họng: “Tên tiểu tử

đó có biết Bách U Cốc xa xôi hiểm trở thế nào không hả? Tại sao lại lựa chọn

cái chỗ chết tiệt đó chứ?”.

Triều Lưu kéo tôi lại, bịt miệng tôi, nói: “Suỵt, nàng muốn

hành tung của chúng ta bại lộ hả. Nói khẽ thôi”.

Tôi cũng muốn ăn nói nhỏ nhẹ lắm chứ.

Nhưng những tên ngốc kia sao không chịu nghĩ một chút, chúng

tôi còn phải dẫn theo thằng nhóc này, lại là thằng nhóc chết tiệt vô cùng phiền

phức nữa, sao có thể đến đó nhanh được chứ.

Nhưng điều đáng sợ nhất chính là, trên đường tới đó chúng

tôi sẽ gặp phải một người.

Một tên tiểu tử cực kỳ đáng sợ mà nhân sĩ giang hồ thường

truyền tai nhau!

Tần Ngữ liếc tôi một cái, nói: “Cô chớ quên ai là người cứu

cô dưới tay môn Quỷ môn đấy nhé”.

Thôi được, tôi nhớ, tôi luôn n


XtGem Forum catalog