
quanh, có người thét về
phía tôi: “Tránh ra, tránh ra, cô nương phía trước, cẩn thận, tránh ra”.
Tôi quay đầu lại, một cỗ xe ngựa đang rầm rầm lao tới.
Vội vã tránh sang, tôi nhấc bước đi về phía trước, đi tới
nơi xảy ra huyết án ngày đó.
Đình viện vẫn như xưa, chỉ có điều lạnh lẽo hơn trước. Tôi
bước vào trong, nơi này đã được dọn dẹp sạch sẽ, đáng tiếc chẳng có một bóng
người.
Đi đến hậu hoa viên, nơi cỏ mọc um tùm, chính là nơi thảm cỏ
trước đây tôi từng nằm.
Nhắm mắt, bên cạnh tựa như lại mập mờ xuất hiện một hình
bóng.
Chàng khẽ khàng nằm xuống bên tôi, khóe miệng mang nụ cười
tà ác.
Nàng tên là gì?
“Ta tên Thượng Quan Tình.”
Thượng Quan Tình, Thượng Quan Tình, cái tên thật hay.
“Chàng tên gì?”
Lưu Niên, ta tên Lưu Niên.
“Ha ha, Lưu Niên hả, cái tên thật hay.”
Ha ha, hay phải không? Nàng thích phải không?
“Đúng vậy, ta rất thích, có điều, chàng đang lừa dối, rõ
ràng chàng là Triều Lưu, nhưng lại nói mình là Lưu Niên. Thực ra ta cũng thích
một cái tên khác. Triều Lưu, ta cũng thích.”
Vậy sao, nàng thích là tốt rồi.
Hai mắt bừng mở, chàng lập tức biến mất. Cỏ rậm bên cạnh
không hề có dấu tích bị giẫm lên.
Tôi biết, tôi luôn biết. Chàng chưa từng quay trở lại.
Chỉ là vì tôi quá nhớ chàng nên mới xuất hiện ảo giác như thế.
Đó chỉ là ảo giác của tôi mà thôi. Nhưng, có lẽ đây cũng là
lần cuối cùng, lần cuối cùng tôi nhớ chàng sâu sắc đến thế.
Người đến không đuổi, kẻ đi chẳng tìm.
Mọi người thường nói, như thế mới có thể nắm giữ được hạnh
phúc đích thực.
Triều Lưu đã rời khỏi tôi, những người còn lại bên tôi, tôi
không thể mất đi bất cứ người nào nữa.
Những gì quan trọng, nên nắm thật chặt trong tay.
Đứng lên rời khỏi căn viện, tôi men theo con đường, đi mãi
đi mãi.
Một lúc sau, từ bên cạnh, có người áp sát tới, bất giác đụng
phải tôi.
Người mới đến cúi thấp đầu, nhỏ nhẹ nói một câu: “Xin lỗi”.
Sau đó lại tiếp tục đi về phía trước.
Không trung thoáng chốc vụt biến sắc, trên trời cao vốn là
ánh dương chói lòa.
Bỗng chốc nước mưa không ngừng trút xuống
Mọi người nhao nhao tìm chỗ trú, chỉ còn mình tôi sững sờ đứng
yên.
Đưa tay ra, tôi run rẩy kéo phần y phục phủ trên vai, chỗ đó
vốn là dấu tích cánh hoa, nay đã hoàn toàn biến mất.
Nước mắt tôi bất giác trào ra. Trái tim đau đớn vô cùng.
Ký ức của tôi và Triều Lưu, đã biến mất cùng cánh hoa kia rồi
sao?
Chàng sẽ không còn lưu lại bất cứ dấu ấn nào trong cuộc đời
tôi nữa sao?
Người đến chẳng đuổi, kẻ đi chẳng tìm.
Mọi người đều nói, nỗi đau trong quá khứ không nên lại mang
về cuộc sống mới, như thế mới có thể thực sự quên đi, mới có thể thực sự giải
thoát.
Nhưng, phải chăng như thế mới là giải thoát thực sự.
Không cần! Không cần! Đó không phải là tất cả những gì tôi
muốn!
Nếu Diêm Vương gia đem chàng đi, đem luôn cả sinh mệnh của
tôi đi, như thế tôi chấp nhận.
Nhưng nếu chàng còn ở trên đời này, dù phải tìm kiếm tận nơi
chân trời góc biển, tôi cũng quyết tìm chàng để trả nợ tình.
Tôi không sợ phải chịu tổn thương thêm lần nữa, chỉ cần, chỉ
cần chàng có thể trở lại bên cạnh tôi là tốt rồi!
Xoay người, tôi chạy trong màn mưa, càng chạy càng xa.
Tôi cố gắng tìm lại người vừa đụng phải mình.
Trên mình người ấy mang một mùi hương quen thuộc, giọng nói
của người ấy như mang từ tính, cứ như thể đó chính là giọng nói của chàng.
Ngay đến nhịp thở cũng là của chàng.
Tôi biết, đó chính là chàng.
Triều Lưu! Là chàng! Nhất định là chàng!
Cuối cùng, tôi chạy một quãng đường rất dài, khi chạy tới
chiếc cầu ngập cánh hoa rơi thả trôi theo dòng nước, tôi đã tìm thấy bóng lưng
quen thuộc ấy.
Chàng mặc trường sam vải gai, tay cầm cây dù màu xanh, một
chút cũng không giống với cách ăn mặc của chàng trước đây, nhưng tôi cũng không
để ý những điều đó, vì chỉ cần dựa vào dáng hình ấy, tôi đã có thể chắc chắn,
đó chính là chàng!
“Đứng lại!”, tôi hét lớn, người trước mặt vẫn không ngừng bước.
Tôi tức tối nhìn theo chàng, la hét toáng lên: “Triều Lưu,
chàng dừng lại cho ta! Ta biết là chàng, nếu chàng còn tiến về trước một bước,
ta sẽ nhảy xuống con sông đang chảy xiết này!”.
Bóng hìn kia do dự giây lát, quả nhiên như tôi dự tính. Tôi
biết, chàng lo lắng cho tôi.
Lúc này, bên cạnh hai chúng tôi không có bất cứ người nào,
vì mưa càng lúc càng lớn, ai nấy đều vội vã tránh mưa cả rồi.
Chàng đứng trên cầu, không quay người lại, nước mưa khiến
toàn thân tôi ướt đẫm, nhưng tôi lại thấy vô cùng sảng khoái.
“Tại sao phải tránh mặt ta?”, tôi chất vấn người trên cầu.
Bóng lưng người kia sao mà băng lạnh, chỉ hờ hững nói một
câu: “Người đến không đuổi, kẻ đi chẳng tìm, cô nương, chuyện của chúng ta đã
viết xong kết cục rồi”.
Tôi liền bước lên cầu, mỉm cười.
“Vậy sao? Nhưng cô nương ta không muốn kết cục như vậy, làm
thế nào bây giờ?”
“Cô nương, chuyện cưỡng cầu ắt không được, chi bằng không
nên ép buộc vẫn hơn.”
Tôi bước về phía trước, đứng ngay sau lưng chàng.
Từ đầu đến cuối chàng không hề quay người lại.
Nước mắt của tôi không ngừng tuôn ra, nhưng lại mang cảm
giác hạnh phúc vô ngần.
Dù chàng