Phiếu Cơm

Phiếu Cơm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329280

Bình chọn: 10.00/10/928 lượt.

ờng quân trưởng vô cùng nghiêm túc khiến Đường Hạo bên này không thể không đứng dậy hành quân lễ. Ông cũng chào lại sau đó nhìn về phía Đường Ngạo.

Ánh mắt kia không giống như đang nhìn con trai của mình, sự uy nghiêm trong đó giống như đang nhìn một đặc vụ của quân địch: “Anh thật sự có thể cung cấp thuốc điều trị? Anh có biết, vậy nghĩa là sao không?”

Tổng giám đốc Đường hoàn toàn lờ đi sự khinh miệt và nghiêm nghị trong mắt ông, lười biếng trả lời: “Có nghĩa là con có thể là người của ‘Thánh Đồ’, có nghĩa là chuyện này chắc chắn có liên quan đến con. Có nghĩa là con chỉ là một thằng khốn tư lợi, không để ý đại nghĩa dân tộc và sự tồn vong của loài người.”

Đường quân trưởng không nói gì thêm, Đường Ngạo nhìn thẳng vào ông, không chút yếu thế: “Trong mắt ba, con luôn là loại người như vậy mà, không phải sao?”

“Thái độ đấy của anh là sao?” Đường quân trưởng vỗ bàn, màn hình cũng rung lên theo.

“Thái độ gì, chẳng lẽ phải viết báo cáo chờ ba phê chuẩn chắc?” Tổng giám đốc Đường cợt nhả.

Kết quả của lần thương lượng đầu tiên chính là hai cha con cãi nhau ầm ĩ một trận.

Tổng giám đốc Đường không vội, anh biết trong tay mình có đủ lợi thế.

Anh quay về phòng, nhà ăn đã đưa đồ ăn tới đây. Hải Mạt Mạt còn đang ngủ, anh đến trước hòm nhìn một lúc. Hải Mạt Mạt mở mắt liền đưa hai tay ra muốn anh ôm: “Ba ơi!”

Giọng nói của cô vẫn còn non nớt, xem ra là chưa trưởng thành hoàn toàn. Đường Ngạo không dám đưa tay ra ôm cô, chỉ cầm khăn lông trắng bên cạnh đưa cho cô lau khô dịch nuôi cấy trên người.

Hải Mạt Mạt giơ tay vốn đang đợi anh ôm, lúc này lại chỉ nhận được một chiếc khăn lông.

Cô bé bất chấp, nhào lên người tổng giám đốc Đường. Thân thể mềm mại ẩm ướt vừa ôm lấy anh, tổng giám đốc Đường suýt chút nữa ngửa mặt ngã khụỵ. Không phải do quá nặng mà thật sự là chân mềm nhũn.

Mẹ nó, anh cảm thấy mình thật kém cỏi, chưa thấy phụ nữ bao giờ à! Tổng giám đốc Đường nổi giận, một tay lấy áo ngủ mặc cho cô: “Làm gì đấy! Lanh cha lanh chanh!”

Hải Mạt Mạt ngẩng đầu nhìn anh, anh chỉ đành ra vẻ mất kiên nhẫn: “Nhìn cái gì, mau ăn cơm đi. Lớn như vậy rồi còn muốn ông đây đút cho chắc?”

Buổi chiều, tổng giám đốc Đường mở cuộc họp, vườn thú và các cán bộ chủ chốt chỗ Yến Thao đều tới. Hiện giờ vườn thú là do Cầu Đại Vân quản lý, Yến Thao phụ trách tìm kiếm vật tư, Vương Phượng phụ trách hậu cần của ba căn cứ. Sản xuất nghiên cứu bên ASA chủ yếu giao cho Ngô Hoa.

Cầu Đại Vân đứng ở trước màn hình lớn, trên màn hình là Power Point kế hoạch gieo trồng vụ xuân của vườn thú. Đột nhiên có người gõ cửa, tổng giám đốc Đường không vui: “Ai đấy, không biết bây giờ đang bận sao?”

Người gõ cửa chính là Lưu Vân Mỹ, hiện tại cô tạm thời ở ASA làm tiếp tân. Lúc này cô cũng rất do dự: “Đường tổng. . . . . .”

Đường Ngạo lập tức quát: “Cô làm tiếp tân kiểu gì đấy? Có chuyện để sau nói!”

Lưu Vân Mỹ vốn nhát gan, bị anh quát như vậy liền rơm rớm nước mắt. Nhưng cô vẫn lấy dũng khí nói hết: “Nhưng có một cô gái gói đồ muốn ra ngoài, chúng tôi làm thế nào cũng không ngăn được.”

Tổng giám đốc Đường càng giận hơn. Ai đấy, không biết bây giờ ở bên ngoài toàn là zombie sao? Ra ngoài lúc này là định đi tự tử à.

Anh gầm lên: “Vậy cứ để cho cô ta cút đi!”

Bỗng Ngô Hoa bên cạnh đột nhiên hỏi: “Cô gái nào?”

Lưu Vân Mỹ đã sắp rúc vào trong khe cửa rồi: “Không. . . . . . Không biết. Nhưng cô ấy ôm con chó trắng nhỏ của anh.”

Ngô Hoa nhìn tổng giám đốc Đường một cái, tổng giám đốc Đường hình như cũng đã ngộ ra: “À, là Hải Mạt Mạt đấy.”

Anh bình tĩnh nói.

“Fuck! Là Hải Mạt Mạt! !” Ba mươi giây sau, anh lập tức nhảy dựng lên, lao ra khỏi phòng họp như gió lốc.

Cửa lớn ASA, Ngô Quế Hải cũng đang kinh ngạc, cô gái này chừng mười lăm tuổi, eo thon, chân dài. Trên người cô còn mặc áo sơ mi của tổng giám đốc Đường, che đến đầu gối. Bên trong nhất định là trống trơn không mặc gì.

Mấy người không dám giữ cô, nhưng cũng không dám thả. Mặc dù mái tóc vàng dài đến gối kia rất giống Hải Mạt Mạt, nhưng chuyện này. . . . . .

Chẳng lẽ đây chính là mẹ của Hải Mạt Mạt? Nhưng tuổi này. . . . . .

“Các chú tránh hết ra! Cháu phải đi.” Cô đứng lên cửa, nói. Ngô Quế Hải càng cảm thấy khả nghi hơn – đây rõ ràng là giọng Hải Mạt Mạt!

Anh ta càng không thể thả cô đi, vì vậy xoay người nghiến răng nghiến lợi nói với phó đội trưởng bên cạnh: “Trong tủ lạnh còn kem không? Nhanh lên một chút.”

Phó đội trưởng nào dám chậm trễ, hận không thể chạy bằng tốc độ chạy nước rút một trăm mét.

Ngô Quế Hải tươi cười hòa nhã: “Được được được, nhưng chỗ chú có kem đấy, vị nho này, dứa này, cháu có muốn ăn một cái rồi hẵng đi không?”

Anh ta không dám xác định đây có phải là Hải Mạt Mạt không, nhưng trời nóng như vậy, nếu như có kem, Hải Mạt Mạt nhất định sẽ không đi. Quả nhiên cô gái tóc vàng vừa nghe vậy liền do dự: “Được rồi, cháu muốn hai cái!”

Cô không hề khách khí nói.

Chỉ mấy phút sau, phó đội trưởng cầm kem chạy về. Ngô Quế Hải vừa đưa kem cho Hải Mạt Mạt vừa nhấm nháy với phó đội trưởng: Thông báo cho bên trong chưa?

Phó Đội Trưởng lau mồ hôi gật đầu, hai ngư


Insane