
i răng, thế là cửa kim loại phòng thí nghiệm thường xuyên bị nó gặm hỏng. Trên thế giới này Angela hận nó nhất.
Cho đến một ngày nó gặp Hải Mạt Mạt.
Sau khi phát hiện Hải Mạt Mạt, nó vốn định gặm. Vất vả chờ được thời cơ Hải Minh Tiển đi vắng, nó gặm vỡ lồng thủy tinh. Hải Mạt Mạt bên trong lập tức đưa tay cầm lấy bốn cái chân ngắn ngủn của nó.
Hải Minh Tiển không biết ngày đó một người một chó rốt cuộc đã đánh nhau thế nào, nhưng lúc anh về lại phát hiện Gâu Gâu đang ôm đuôi ngủ ở bên cạnh Hải Mạt Mạt.
Một người một chó thường cùng nhau chơi đùa, không biết đã để lại trên người đối phương bao nhiêu vết thương.
Vậy mà qua một thời gian, mắt Gâu Gâu lại từ màu bạc dần biến về màu sắc ban đầu. Sau đó dù nó ăn cái gì cũng không thấy đổi màu nữa.
Những năm qua Hải Minh Tiển từng phục chế gene của Gâu Gâu rất nhiều lần, nhưng đều tiến hóa thất bại. Rốt cuộc vấn đề nằm ở chỗ nào? Anh nghĩ mãi vẫn không ra.
***
[10 giờ 12 phút 00 giây sáng, ngày 18 tháng 4 năm x'>
Lão già cả ngày ầm ĩ, cằn nhằn, càu nhàu ta rốt cuộc cũng ra ngoài rồi! Hừ, ta biết thừa anh ta giấu một cô bé sau cánh cửa sắt lớn này mà!
“Rắc rắc rắc rắc. . . . . .” Ta gặm! Fuck, phải nhanh một chút. Nếu Angela phát hiện ta lại đang gặm cửa sẽ nổi điên cho xem. Hả? Tại sao ta lại dùng chữ ‘lại’ hả?! À, hình như đây không phải là lần đầu tiên ta làm vậy, ví dụ như mấy cái cửa ở khu 01 và 02 hai phút trước ý.
“Mottto! Mottto!” (Nữa nào! Nữa nào!) Thời gian cấp bách, bản Gâu không kịp gặm nhiều. Thôi thì gặm thành hình tam giác vậy!
Con nhóc kia còn đang nằm dưới cái ống kì lạ, thịt nhẵn nhụi như vậy, cắn một miếng nhất định ngập răng. Kimochi ii (Thích quá đi)! !
“Mottto! Mottto!” Cái cửa này cứng quá! Miệng chảy máu rồi, itai (đau quá). . . .
Ounagaxi (Em gái nhỏ à), ta nhìn thấy rồi nhé! Bản Gâu hạ miệng đây. . . . . . Đợi chút, sao chân ta lại lơ lửng? ! Này, làm gì vậy hả, đừng sờ lung tung! !
Hanaxitie! ! (Buông ta ra!)
Ai nha, đừng hôn ta, hatsukashi. (Mắc cỡ quá à)
Yada! (A!) Đừng thổi khí vào miệng ta! Damai (Đừng)! ! Soko dame (Chỗ đó). . . . . .
Tình huống ngày đó thật ra vô cùng nguy cấp, ngay lúc còn 0.1 giây nữa bản Gâu sẽ nổ tung, con nhóc đó đột nhiên nhả ra. Nếu như tiến sĩ Hải ở đây, anh ta nhất định có thể tính chính xác dung tích của ta cho xem.
Sigai (Thật lợi hại)! Cô nhóc chúng ta làm bạn đi! !
( Tiến sĩ Hải: Angela, đã nói không được xem sex trước mặt trẻ con rồi còn gì! ! Không, chó con cũng không được, cái đồ khốn kiếp này! ! )
Tối hôm sau, Yến Thao vội vã đến tìm Đường Ngạo. Chu Tân Quốc hôm nay phái khoảng 800 người ra ngoài, nhưng lúc trở về chỉ còn khoảng một, hai trăm người. Đường Ngạo rất để ý chuyện này, mặc dù theo như sự hiểu biết của anh về Chu Tân Quốc thì hắn chẳng làm được chuyện gì bất ngờ thần kỳ, nhưng vẫn phải đề phòng bất trắc.
Mà kỳ lạ là người anh phái đến Sa trạch cũng trở về báo rằng buổi tối hôm đó người của Sa Khang dùng xe tải đưa ít nhất mấy trăm người vào biệt thự. Lúc dỡ hàng trong sân, bọn họ dùng một chiếc ống nhòm đơn giản nhìn thấy thấp thoáng tất cả người đưa đến đều bị trói như bánh chưng.
Đường Ngạo vẫn có chút lo lắng, đám Sa Khang không phải kẻ đơn giản, chẳng may bọn chúng hợp tác với Chu Tân Quốc, e rằng không dễ giải quyết. Nhưng Chu Tân Quốc đâu có gì để bọn chúng để ý cơ chứ, thật là kỳ lạ.
Mà hai ba ngày sau, Yến Thao lại truyền tin tức đến một lần nữa. Nói rằng Chu Tân Quốc chuyển mấy vạn cân lương thực về. Không ai biết chuyển từ đâu.
Đường Ngạo liên hệ điều này với chuyện mấy ngày trước, quả nhiên là có liên quan.
Những người may mắn còn sống sót lần trước đã nói Hải Mạt Mạt thả vật thí nghiệm của Hải Minh Tiển đi, lúc này Sa Khang và Chu Tân Quốc lại qua lại với nhau, bọn chúng còn có thể có giao dịch gì nữa chứ?
Sa Khang muốn người, thứ Chu Tân Quốc không bao giờ thiếu nhất chính là người.
Tâm tình tổng giám đốc Đường không tệ, Chu Tân Quốc ơi Chu Tân Quốc, đang lo mày sống lâu quá, mày đã lập tức tự động cho cổ xuống dưới đao rồi.
Trong khoảng thời gian này anh gần như dồn hết tất cả sức lực vào việc nâng cấp zombie của mình. Mắt bốn mươi mấy con mất nết bây giờ đã chuyển sang màu xanh đậm. Bọn nó có chỉ số thông minh, không thể nào ăn zombie giống như Gâu Gâu được. Nhưng cũng may có Gâu Gâu, nước miếng của nó quả thực là ‘kinh nghiệm’ đối với mấy con mất nết này.
Mấy con mất nết đều đói bụng điên cuồng, ngày nào cũng gào rú. Đường Ngạo bảo Ngô Hoa quan sát chặt chẽ, một khi bọn chúng thích ứng được với cơn đói thì lập tức để Gâu Gâu vào liếm. Tiến hóa với mật độ cao khiến tất cả chúng nó đều mệt mỏi rã rời, nhưng thành quả cũng rất rõ rệt.
Chỉ hơn mười ngày mà tất cả đã từ màu xám tro chuyển sang màu xanh lá cây, thậm chí sắp biến thành màu xanh dương rồi.
Tổng giám đốc Đường có tính toán của riêng anh. Chu Tân Quốc là cái đinh trong mắt, nhất định phải nhổ. Nếu như chuyện hắn lấy người đổi lương thực mà truyền ra, người trong căn cứ của hắn chắc chắn sẽ cảm thấy lo lắng. Đến lúc đó còn mấy ai dám đi theo hắn nữa?
Nhưng nếu muốn mọi người